Anh Thanh Niên Số Hưởng

Chương 68: Cảm Giác Đánh Người Thật Sung Sướng


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Anh Thanh Niên Số Hưởng



“Hehe sao vậy? Sao tối nay cô lại câm như hến vậy Tô Tuyết, mọi khi không phải hung hăng lắm sao?”, người đàn ông mặc vest nhìn Tô Tuyết bằng ánh mắt cợt nhả đầy khiêu khích.

Hai bàn tay Tô Tuyết siết chặt vào nhau, những đường gân xanh dưới da cũng từ từ nổi lên.

Người đàn ông mặc vest cười nham hiểm, nói: “Tô Tuyết, tôi đã từng muốn hợp tác với cô, ai dè cô lại dám từ chối tôi, cũng to gan lắm chứ! Nhưng thật không ngờ, công ty của cô lại sa sút nhanh đến vậy, hahaha, tôi dám chắc không tới 1 tháng nữa đâu, công ty của cô sẽ không còn tiếp tục trụ được tại thành phố Côn này nữa!”
Tô Tuyết lạnh lùng nói: “Lưu Viễn Giang, anh là cái thá gì chứ, anh đã quên lúc trước từng nịnh nọt tôi như thế nào?”
Lưu Viễn Giang bật cười, nói: “Ngày trước nịnh nọt cô chẳng qua là vì cô có nhà họ Vương và giám đốc Vương chống lưng, còn giờ đây cô đã thành một con chó mất nhà rồi, cô nghĩ tôi còn sợ cô sao? Hừ, Tô Tuyết, tối nay tôi sẽ cho cô biết dám từ chối tôi sẽ phải chịu hậu quả như thế nào!”
Nói rồi, hắn ta bước tới bên cạnh Tô Tuyết định vươn tay chạm vào mặt cô, biểu cảm vô cùng dâm đãng.

Lúc nãy tôi đã đánh nhau một lần vì bảo vệ Tô Tuyết, nên lúc này cũng chẳng ngần ngại gì mà tiếp tục đánh nhau thêm một lần nữa, tôi liền đứng chắn trước mặt Tôi Tuyết, lớn tiếng hét lên: “Đừng có động tới người phụ nữ của tao!”
Lưu Viễn Giang ánh mắt giễu cợt, nói: “Tao thật không hiểu nổi, một đứa vô dụng như mày mà lấy đâu ra dũng khí để chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân vậy? Tao chỉ dùng một tay cũng có thể đập chết mày rồi!”
Tôi cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, lạnh lùng nói: “Mày thử coi, đằng nào tạo cũng chỉ có cái mạng quèn này, hôm nay tao sẽ liều chết với mày!”
Lưu Viễn Giang hừ một tiếng, nói: "Mày là cái thá gì mà có tư cách đòi liều mạng với tao?”
Rồi hắn vẫy tay, nói: “A Bưu, A Nặc, xông lên! Dạy cho thằng nhãi này một bài học nhớ đời đi!”
“Vâng, cậu chủ!”, A Bưu A Nặc đang đứng phía sau Lưu Viễn Giang từ từ bước về phía tôi.

Nhìn hai tên vạm vỡ hung hãn này, trong lòng tôi có chút lo sợ, nhưng sau đó nghĩ lại, tôi nhất định không được để cho bọn chúng làm tổn thương Tô Tuyết, cùng lắm là tôi bị bọn chúng đánh một trận nhừ tử thôi!
Tôi nghiến chặt răng, nắm chắc con dao gọt hoa quả trên tay, chuyển bị ứng chiến
“Mấy người đang làm gì đây? Đang làm gì!”, khi cuộc hỗn chiến chuẩn bị diễn ra thì đột nhiên từ phía ngoài có tiếng quát lớn, tiếp đó, hai cảnh sát tuần tra bước vào.

Tôi chợt thở phào nhẹ nhõm, xem ra đêm nay tránh được một trận đòn nhừ tử rồi.


Hai đồng chí cảnh sát nhanh chóng bước tới bên cạnh tôi, đưa tay giật lấy con dao trên tay tôi xuống, nói: “Chuyện này là sao?”
Tôi nói: “Bọn họ cậy đông ức hiếp người, tôi chỉ đang phòng vệ chính đáng thôi”.

Hai đồng chí cảnh sát nhìn Lưu Viễn Giang, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc.

Lưu Viễn Giang vội cười trừ và nói: “Đồng chí cảnh sát tất cả là hiểu nhầm, vừa rồi tôi chỉ muốn hù doạ thằng nhóc này một chút thôi”.

Hai đồng chí cảnh sát đáp: “Tốt nhất đừng có mà gây chuyện, không thì tất cả mấy người đều sẽ bị mời về đồn cảnh sát đó!"
Lưu Viễn Giang cười hì hì, nói: "Không đầu, không đâu, giờ chúng tôi đi đây”.

Nói rồi hắn vẫy tay, rời đi cùng với hai tên vệ sĩ.

Tôi khẽ cảm thán trong lòng, có lẽ hai đồng chí cảnh sát này sớm đã nhìn ra Lưu Viễn Giang có người chống lưng, nên cũng không muốn làm khó hắn, chỉ khiển trách vài câu rồi thả hắn đi.

Sau đó, hai người họ trước khi rời đi cũng khiển trách tôi một chút.

Quãng thời gian sau đó, tôi chán nản ngồi bất động trên ghế, chẳng còn tâm trạng để ăn đồ nướng nữa.

Tô Tuyết nhìn tôi và nói: “Hứa Lương, vậy mà trước giờ tôi lại không phát hiện ra nhỉ, anh cũng đàn ông đó chứ”.

Tôi nói: “Cô là vợ của tôi, bảo vệ cô là nhiệm vụ của tôi!”
Tôi bắt đầu dùng lời nói để tán tỉnh Tô Tuyết.


Tô Tuyết bật cười, nói: “Đừng có nằm mơ nữa, chỉ là giả thôi, đằng nào một năm nữa thì hợp đồng hôn nhân của chúng ta cũng hết hiệu lực rồi.

"
Trong lòng tôi có chút rối bời, không biết nên đáp lại thế nào.

Tô Tuyết đứng dậy rồi bước tới bên cạnh tôi, cười một cách bình thản và nói: “Nếu muốn tôi thực sự trở thành người phụ nữ của anh thì anh nên nhanh chóng hoàn thành việc mà tôi giao đi”.

Tôi nói: “Chắc chắn rồi, cô cứ tin ở tôi!”
Tô Tuyết nâng cằm tôi lên, một mùi hoa lan thơm ngát xộc vào mũi tôi, cô nói: “Anh chỉ còn một tháng để hoàn thành, vì sau một tháng nữa, Vương Hoài Viễn sẽ sát nhập công ty của tôi!”
Tim tôi run lên, chẳng trách hôm nay trông Tô Tuyết lại chán nản như vậy, xem ra mọi chuyện còn tệ hơn tôi nghĩ rất nhiều.

“Được rồi, đi thôi, chúng ta về nhà”, Tô Tuyết vẫy tay, rồi quay người bước ra khỏi cửa hàng đồ nướng.

Suốt quãng đường về nhà, Tô Tuyết cũng chẳng nói gì nhiều với tôi, quay trở lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.

Tôi biết, nếu muốn thực sự có được trái tim của Tô Tuyết, đây vốn không phải là một chuyện dễ dàng.

Khi tôi về tới nhà, Tôn Dao vẫn còn thức, chị ta đang ngồi trên sofa xem tivi, vừa nhìn thấy bộ dạng bị đánh thảm thương của tôi, chị ta nói một cách khinh thường: “Chẳng ra dáng đàn ông chút nào, không hiểu em họ tôi thích cái gì ở cậu chứ?”
Tô Tuyết giả bộ quan tâm tôi, liền bảo tôi ngồi xuống sofa và bắt đầu giúp tôi bối thuốc, không những vậy còn dịu dàng hỏi tôi còn đau hay không.

Tôi nói không đau nữa rồi.


Sau khi bôi thuốc xong, tôi và Tô Tuyết quay về phòng ngủ, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Khi tôi vừa định leo lên giường thì Tô Tuyết đột nhiên lấy từ trong tủ ra một chiếc giường gấp và nói: “Sau này anh ngủ ở đây”.

Tôi chán nản vô cùng, xem ra Tô Tuyết sợ tôi sẽ giống như đêm hôm đó, nhân lúc cô ngủ say mà sờ mó cô.

Tôi không nói gì nữa, mở chiếc giường gấp ra và nằm xuống.

Nhìn thấy dáng vẻ gợi cảm của Tô Tuyết trên giường, tôi thầm nghĩ: Sau này nhất định phải biến cô ấy thành người phụ nữ của tôi, mỗi đêm sẽ đâm cô ấy mấy lần!
Sáng hôm sau, tôi dậy ăn sáng cùng với Tô Tuyết, sau khi ăn xong, cô ấy liền cùng Tôn Dạo rời khỏi nhà.

Tôi cũng ra ngoài, tới hiệu sách mua một cuốn sách về huyệt đạo của con người rồi đem về nhà nghiên cứu.

Kĩ thuật châm cứu của Tiết thần y rất cao siêu, nếu như tôi cũng học được vài chiêu thì sao này cũng không lo chết đói rôi!
9 giờ sáng tôi tới câu lạc bộ Hoa Hồng, tiếp tục để lão già Tiết thần y kia làm thí nghiệm trên người tôi.

Lão già kia thấy mặt mũi tôi sưng tấy nhưng cũng không có ý định ngừng thí nghiệm, đầu tiên ông ta đưa một bát thuốc cho tôi uống, sau đó liền kêu tôi cởi quần áo và nằm xuống để ông ta châm cứu.

Dần dần, cơ thể tôi trở nên tê dại, chẳng còn chút cảm giác nào nữa, tuy vậy phần bên dưới lại cương cứng vô cùng.

Tiểu Thuỷ đứng một bên ghi chép, lần này, nội dung chính mà Tiểu Thuỷ ghi chép là phần thân dưới của tôi có thể cương cứng được trong bao lâu.

Nửa tiếng sau, cơ thể tôi mới dần có cảm giác trở lại, còn phần thân dưới thì bắt đầu mềm đi.

Tiết thần y lẩm bẩm trong miệng: “Vẫn chưa được, vẫn cần tiếp tục điều chỉnh”.


Sau đó lão ta quay đầu nhìn tôi và nói: “Giờ cậu có thể về được rồi, một tuần sau quay lại”.

Tôi gật đầu, rời khỏi câu lạc bộ Hoa Hồng và đi về phía phòng bảo vệ.

Hôm qua tôi có nhờ nhân viên an ninh tìm giúp năm tên côn đồ hôm trước đánh tôi, nên hôm nay tôi phải tới xem thử kết quá.

Tôi chưa bước vào bên trong phòng bảo vệ thì một nhân viên an ninh đã bước ra đón tôi, cười nói: “Anh Lương, tìm được bọn chúng rồi!”
Tôi khẽ gật đầu, nói: “Làm tốt lắm, Tiết thần y sẽ thưởng cho mấy cậu”.

Nhân viên an ninh cười tươi, nói: “Nào dám nhận thưởng gì, chỉ cần Tiết thần y vui vẻ là đủ rồi”.

Tôi bước vào phòng bảo vệ, thấy năm tên côn đồ đang bị trói lại một góc.

Năm tên côn đồ hung hăng nhìn tôi chằm chằm, biểu cảm hung tợn vô cùng! Bọn chúng như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy!
Trong lòng tôi hơi sợ hãi, cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, vô thức lùi lại phía sau một chút.

Nhưng sau đó liền nghĩ lại, giờ tôi đang mượn danh nghĩa Tiết thần y chống lưng, thì cần gì phải sợ chứ?
Sau đó đi tới chỗ năm tên côn đồ, mắng mỏ: "Chết tiệt, tao là người của Tiết thần y mà chúng mày còn dám động đến tạo, có phải chán sống rồi không?”
Tên côn đồ cầm đầu cười lạnh: “Thằng nhãi, mày nghĩ cho kĩ đi, Tiết thần y cũng không thể bảo vệ mày cả đời, hôm nay nếu như mày dám động tới bọn tao, sau này nhất định bọn tao sẽ khiến mày sống không bằng chết!”
Mẹ kiếp! Giờ đã rơi vào tay tôi rồi mà vẫn còn mạnh miệng như vậy!
Tôi cười lạnh, tát mạnh vào mặt hắn ta một cái, âm thanh lanh lảnh lập tức vang lên trong phòng bảo vệ.

Trước kia tôi đều là bị người ta đánh, giờ tôi cũng có thể đánh người khác rồi, cảm giác này sướng quá đi, đúng là kích thích!


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Anh Thanh Niên Số Hưởng, truyện Anh Thanh Niên Số Hưởng, đọc truyện Anh Thanh Niên Số Hưởng, Anh Thanh Niên Số Hưởng full, Anh Thanh Niên Số Hưởng chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top