Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa
Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơnAnh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cố Ngôn Sinh quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Lạc An đang sợ sệt đứng một chỗ, hờ hững hỏi: “Hắn dùng tay nào động vào người em? Anh giúp em phế bỏ nó.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người trước mặt bỗng trở nên mơ hồ, Cố Ngôn Sinh ngẩn ra, lắc lắc đầu cúi xuống nhìn lại cho rõ, khuôn mặt kia không hiểu sao liền biến thành Đường Sóc…Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Không được phép dẫn em ấy đi! Không cho mày động vào em ấy! Mày không được gặp lại em ấy! Mày mà cũng dám đối đầu với tao, dám cướp em ấy khỏi tay tao sao? Mày cho rằng bản thân mày là cái gì hả?”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người xung quanh đang mải đứng xem kịch hay lúc này mới sai thư ký bên cạnh giữ Cố Ngôn Sinh lại, Thẩm Lạc An cũng vội vàng bước tới.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cố Ngôn Sinh nghe thấy giọng Thẩm Lạc An mới có chút tỉnh táo lại, nhìn Tần Tề Bách đang lăn quay dưới đất thì sững sờ, đầu cảm thấy váng vất lúc mới đứng lên, quay lại nhìn người phía sau.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Trật tự cả đi! Hôm nay đến đây để bàn về công việc, không phải là để nhìn các người đánh nhau!”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Đủ rồi, cả hai cậu đều không muốn làm hạng mục này nữa đúng không?”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chủ tịch Tưởng dựa theo phương án kế hoạch của mỗi nhà nhận xét đơn giản vài câu, cuối cùng tuyên bố Cố Ngôn Sinh giành được dự án này, Tần Tề Bách lập tức thay đổi sắc mặt đứng bật dậy.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Đúng thế, trước đó so với các bên khác thì Tần thị đích xác là lựa chọn đầu tiên, nhưng đó là do tôi chưa thấy qua phương án của Cố thị, hôm nay sau khi nghe Cố thị trình bày kế hoạch thì tôi có thể quyết định như vậy.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cố Ngôn Sinh ngồi một bên, đầu ngày càng chếnh choáng, nét mặt ngẩn ngơ nhìn những người trước mặt. Chủ tịch Tưởng đứng dậy liếc mấy người phía sau, ngữ khí không có gì khác biệt nói: “Buổi tụ họp hôm nay giải tán ở đây, hy vọng lần sau có cơ hội hợp tác cùng các vị.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Vâng.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cố Ngôn Sinh, mày cứ chờ đấy cho tao, coi như chúng ta đã kết thù, không sớm thì muộn tao sẽ khiến mày phải hối hận vì hành động của mày ngày hôm nay!”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Nói nào là hạng mục này nhất thiết phải lấy được, chẳng phải vẫn thua nhà họ Cố sao, đã thế còn bị hắn đè xuống đất đánh cho như chó, chậc chậc, bọn tôi đứng bên cạnh nhìn không nổi, thật chẳng ra làm sao.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gã liếc Cố Ngôn Sinh và Thẩm Lạc An cách đó không xa, đột nhiên trong mắt lóe lên sự gian xảo.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Có vẻ như Cố Ngôn Sinh thật sự quan tâm tới vị phu nhân này của hắn, thú vị đó, lần này có trò để chơi rồi, đang nghĩ xem làm cách nào để thằng nhãi kia nhả cái dự án này ra, còn tiện nhân kia nữa, tao không bỏ qua cho mày dễ dàng thế đâu!”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“A lô, Tôn Kỳ, tao có việc cho chúng mày làm đây.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tiểu Lý vừa dìu vừa đỡ Cố Ngôn Sinh ngồi vào trong xe, đóng cửa rồi quay lại nhìn Thẩm Lạc An đang đứng đằng sau, cúi đầu nói: “Tổng giám đốc Cố hôm nay uống rượu quá say, tôi đưa ngài ấy trở về, thật xin lỗi cậu Thẩm, hiện giờ Tổng giám đốc Cố không được tỉnh táo, tôi không thể yên tâm giao ngài ấy cho người khác, đề phòng ai đó có ý đồ xấu.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi Tiểu Lý đỗ xe cẩn thận vào sân, ra ghế sau dìu Cố Ngôn Sinh ra ngoài, gọi với vào trong nhà: “Chú Từ! Chú Từ chú đâu rồi? Ra giúp cháu một tay với.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hai người chật vật đưa Cố Ngôn Sinh vào nhà, để hắn ngồi trên sofa, rót một cốc nước.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cái gì? Cậu chủ đánh người của nhà họ Tần á? Cậu Nguyên Phong không ở đó, Tiểu Lý sao cậu không cản cậu chủ lại?”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bỗng chú Từ nghe thấy tiếng động, lập tức quay đầu lại nhìn về phía cầu thang thì thấy Ôn Niệm Nam đang từ trên lầu đi xuống.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ôn Niệm Nam xoay sang nhìn người nghiêng ngả trên sofa đang không ngừng vò đầu vò tai, thờ ơ hỏi: “Anh ấy uống say rồi à?”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Nhờ dì Lam nấu cho anh ấy bát canh giải rượu, chú đưa anh ấy về phòng nằm nghỉ đi.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Phu nhân.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Thì là… Tiểu Lý còn vội về công ty có việc, một mình tôi không nhấc nổi cậu chủ lên đâu, phu nhân có thể giúp tôi một tay không?”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ah… đúng rồi, tôi còn có việc… việc gấp lắm, tôi phải đi luôn đây ạ.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Phu nhân, tôi dìu cậu chủ lên phòng, cậu tới phụ tôi một chút.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Được.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Tôi… một mình tôi sao? Hay là để tôi đi nấu cho…”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ôn Niệm Nam tựa vào cánh cửa tủ nhìn Cố Ngôn Sinh say rượu yên lặng ngủ say trên giường, thần sắc trong mắt không ai nhìn thấu.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hắn chợt cử động, cau mày, có vẻ hơi khó chịu. Ôn Niệm Nam hoảng loạn lùi về sau vài bước, cậu rất sợ Cố Ngôn Sinh đột nhiên tỉnh lại nhưng có lẽ hắn thật sự uống quá nhiều, ngay lập tức lại ngủ thiếp đi, miệng vẫn còn đang lẩm bẩm gì đó.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ôn Niệm Nam thấy hắn cố gắng lấy tay day mạnh lên trán, trông có vẻ rất không thoải mái thì cậu do dự, cuối cùng vẫn bước tới, nhẹ tay giúp hắn bóp đầu. Nhìn lông mày người kia dần giãn ra, trong mắt cậu nhuốm một chút đau buồn.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cố Ngôn Sinh… Anh có từng nghĩ đứa trẻ anh vô tình cứu lúc ấy, sau này sẽ hại anh thành bộ dạng này không? Nếu biết trước hậu quả, anh sẽ hối hận vì đã giúp em chứ?”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cố Ngôn Sinh… Nếu như… ngay từ đầu chúng ta không gặp nhau, không quen biết nhau thì tốt biết bao, hai chúng ta sẽ không mệt mỏi như bây giờ…”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hốc mắt Ôn Niệm Nam phiếm hồng, đầy vẻ đau khổ, cậu đứng dậy định rời khỏi đó.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ôn Niệm Nam cứng người đứng tại chỗ, sắc mặt trở nên tái nhợt, từ từ quay lại nhìn Cố Ngôn Sinh.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cố Ngôn Sinh đột nhiên nói ra mấy lời đó khiến Ôn Niệm Nam bị kinh ngạc vô cùng, hắn đang nằm mơ, mơ tới năm đó khi hắn bị bắt cóc. Chăn bị rơi xuống, Ôn Niệm Nam cầm lên muốn đắp lại cho hắn, chợt tay bị giữ lại, bàn tay kia khớp xương rõ ràng cầm chặt tay cậu, bất thình lình bị Cố Ngôn Sinh kéo vào lồng ngực.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88.netAnh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa, truyện Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa, đọc truyện Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa, Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa full, Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!