Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88. Tìm truyện ngayCô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nghe thấy tiếng gọi, Đường Sóc ngừng lại, chậm rãi quay đầu, thấy Ôn Niệm Nam đang hối hả lại gần mới lùi lại mấy bước đứng bên cạnh xe. Bảo vệ khu nhà đội mũ đi tới, cung kính gật đầu nói: “Chào cậu Ôn, xin hỏi vị này là bạn của ngài sao? Cậu ta nói là bạn của ngài, nằng nặc đòi xông vào bên trong, tôi không dám chắc nên đành phải cản lại trước.”Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ôn Niệm Nam tới gần chiếc xe việt dã đen thấy người đang cúi gằm mặt không nói lời nào, giọng điệu cậu có chút tức giận: “Sao tự nhiên cậu đến tận đây tìm tôi? Cậu điên rồi à?”Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ôn Niệm Nam trông bộ dạng này của anh có hơi giật mình, cảm thấy hình như vừa rồi mình hơi nặng lời, thở dài nói: “Xin lỗi, tôi không nên to tiếng như vậy với cậu.”Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sắc mặt Đường Sóc hơi tái nhợt, ánh mắt né tránh cúi đầu không dám nhìn thẳng Ôn Niệm Nam.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88.netCô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Tôi mới biết tin cậu vì tôi mà bị thương, lại vì tôi mà ngày càng không vui, ban đầu tôi muốn khiến cậu vui vẻ mới tới gặp cậu, không phải để cậu vì tôi mà ngày càng thêm buồn bã, về sau tôi sẽ không làm phiền cậu nữa.”Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trước đây Đường Sóc là một chàng trai luôn treo trên gương mặt một nụ cười rạng rỡ chói lóa mà nhìn cậu, không biết từ khi nào anh đã trưởng thành thành người đàn ông cao hơn mét tám, lúc này lại đứng trước mặt cậu khóc như một đứa trẻ con, bướng bỉnh dùng cánh tay gạt đi nước mắt tèm lem trên mặt.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đường Sóc khóc không thành tiếng, lặp đi lặp lại câu xin lỗi, thanh âm ngắt quãng, nức nở, trên ống tay áo thấm đầy nước mắt. Ôn Niệm Nam vẫn đứng nguyên tại chỗ thừ người, ánh mắt đau khổ nhìn người trước mặt, nhẹ nhàng giữ lấy góc áo ướt nước mắt của Đường Sóc.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Cậu không sai, là tôi tự chuốc vạ vào mình cậu hiểu không? Là lỗi của tôi, so với hiện tại, rời khỏi tôi thì cuộc sống của cậu sẽ tốt hơn, hạnh phúc hơn.”Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ôn Niệm Nam rút khăn tay từ trong túi đưa cho Đường Sóc, anh vẫn đang sững sờ đứng im tại chỗ không nhận lấy. Cậu nhìn Đường Sóc mặt mũi đầy vẻ ngạc nhiên, khẽ thở dài một hơi nói: “Cố gắng phát triển phòng làm việc của cậu, tôi biết từ trong đáy lòng cậu vẫn luôn yêu thích âm nhạc, cậu có thiên phú, cũng có năng lực, đừng vì tôi mà từ bỏ nó, coi như cậu thay tôi tiếp tục theo đuổi giấc mơ được không? Đồng ý với tôi đi.”Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Được… Niệm Nam, tôi sẽ cố gắng làm thật tốt, sẽ không khiến cậu thất vọng.”Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Đường Sóc, mau đi đi, đừng để người khác nhìn thấy, tôi không muốn cậu gặp rắc rối.”Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Đường Sóc, nhỡ may có người tới…”Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Chỉ ôm một lát thôi, chỉ một lát là được rồi, cậu đừng cự tuyệt tôi được không?”Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Thật là một vở diễn tuyệt vời, có cần tôi vỗ tay hoan hô không?” Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng tràn ngập hàn ý, cắn răng nghiến lợi nói ra của Cố Ngôn Sinh.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hắn vừa mở cửa xe bước xuống đã thấy Đường Sóc đang ôm chầm lấy Ôn Niệm Nam, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm tới mức dọa người.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cố Ngôn Sinh vừa tới công ty đã bị mẹ hắn ném cho mấy cái dự án, tới buổi chiều lại phải đi xã giao cùng Tổng giám đốc mấy công ty khác bàn chuyện hợp tác, lúc xem tài liệu phát hiện để quên vài thứ đành phải bảo Tiểu Lý lái xe đưa hắn về lấy.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tiểu Lý nhận ngay ra Ôn Niệm Nam, có hơi lúng túng nói: “Tổng giám đốc Cố, hình như đó là… phu… nhân…”Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cửa xe bị đẩy ra rồi ‘rầm’ một tiếng đóng lại, Tiểu Lý ngồi trong xe bị dọa sợ chỉ cúi đầu không dám nói câu nào.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Ôn Niệm Nam cậu câm rồi sao? Xem ra cậu ăn gan hùm mật báo rồi mới dám đưa hắn tới đây, buồn nôn chết tôi!”Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Tôi còn có thể giải thích cái gì? Tôi nói thì anh tin không?” Ôn Niệm Nam đẩy Đường Sóc đang chắn trước mặt mình ra, ngẩng đầu nhìn Cố Ngôn Sinh, ánh nhìn đầy vẻ mỉa mai.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Vốn dĩ tao và Niệm Niệm không có gì mờ ám, chỉ là tao đơn phương quấy rầy cậu ấy, tới tận giờ cậu ấy cũng chưa từng đáp lại tao cái gì…”Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Mày nghĩ tao chịu để mày dọa giẫm à sao? Sớm muộn gì tao cũng sẽ đưa Niệm Nam đi, tao sẽ khiến cậu ấy cam tâm tình nguyện mà theo tao.”Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Rõ ràng mày không yêu cậu ấy, mày không xứng đáng có được cậu ấy, mày chỉ là một con chó dại động một tí là ra tay đánh vợ mình!”Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Vâng, Tổng giám đốc Cố!”Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tiểu Lý nghe vậy hơi kinh ngạc, thận trọng hỏi lại: “Tổng… Tổng giám đốc Cố, hiện tại Khải Duyệt là đối tác quan trọng của bà chủ, này có hơi…”Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88.netCô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Điện thoại kết nối, đầu bên kia truyền đến giọng một người đàn ông: “A lô, Tổng giám đốc Cố.”Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Để cậu ấy đi… thả cậu ấy đi đi… Hôm nay cậu ấy tới chào từ biệt với tôi, sau này sẽ không đến tìm tôi nữa.”Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Đường Sóc hết lần này tới lần khác nói năng tùy tiện không kiêng dè gì là bởi vì hắn cho rằng tôi không dám ra tay với hắn sao? Cậu cho rằng Cố thị là động vật ăn chay à? Dù cậu có tin hay không, tôi chỉ cần tuyên bố với bên ngoài Khải Duyệt đối địch với Cố thị thì tập đoàn nhà họ Đường lập tức sẽ bị các công ty khác ăn tươi nuốt sống!”Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cậu không hề lảng tránh, ngược lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Cố Ngôn Sinh, bình thản nói: “Tôi thật sự không hiểu, anh vì sao phải quan tâm tới việc tôi có tự mình đi gặp Đường Sóc hay không, tôi không biết vì sao anh lại nổi giận khi thấy tôi đi thư viện cùng Đường Sóc tới mức còn không thèm để ý tới Thẩm Lạc An bên cạnh, tôi cũng không hiểu sao anh nhất định phải bắt tôi bôi thuốc cho anh.”Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Cũng như hiện tại, tôi không rõ vì sao khi anh nghe Đường Sóc nói muốn đưa tôi đi lại kích động như vậy, trước kia nhìn thấy cậu ấy nói chuyện với tôi, cùng lắm anh chỉ thể hiện sự chán ghét và coi thường, nhưng bây giờ lại không phải như vậy.”Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cố Ngôn Sinh ngây ngẩn cả người, sắc mặt lập tức thay đổi, bất thình lình dùng sức hất mạnh tay Ôn Niệm Nam ra, giọng điệu trở nên cực kỳ âm trầm: “Cái gì? Ghen?”Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88.netCô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tác giả có lời muốn nói:Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Niệm Niệm: Được nha, sau này để W.E hợp tác với phòng làm việc của cậu được không?Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Niệm Niệm: Vừa rồi là gió thoảng qua tai sao? Tôi chẳng nghe thấy gì hết.Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa, truyện Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa, đọc truyện Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa, Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa full, Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!