Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 79: Cậu dám cắn tôi thử xem?


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ truyen88 trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyen88.vip. Xin cảm ơn!
**********

Thấy Cố Ngôn Sinh thật sự muốn nổi giận tới nơi, Chu Nguyên Phong cũng không trêu hắn nữa: “Rồi rồi rồi, tôi không nhiều lời được chưa.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


Anh quay đầu nói với Ôn Niệm Nam: “Niệm Nam, về phòng nghỉ ngơi sớm một chút, hôm nay chắc cậu cũng mệt rồi, người còn chưa khoẻ thì đừng cố thức.”

“Được, cảm ơn anh, Nguyên Phong.” Ôn Niệm Nam khẽ gật đầu thấp giọng đáp.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh



Chu Nguyên Phong lại liếc sang người đang lạnh mặt trừng mắt lườm anh, xoay người cất bước lên lầu. Cố Ngôn Sinh hừ lạnh một tiếng đi xuống, nhớ tới lúc nãy người kia ngồi trên ghế sofa vui vẻ trò chuyện trên trời dưới biển cùng Chu Nguyên Phong, khoé miệng còn tủm tỉm cười, mắt nhìn Ôn Niệm Nam còn ngồi lại trong phòng khách, tới gần.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Ôn Niệm Nam thấy hắn đi về phía mình, nụ cười trên mặt dần biến mất, cả người trở nên căng thẳng, cúi đầu xuống. Cố Ngôn Sinh hờ hững tới phía đầu bên kia ghế sofa, bực mình kêu: “Đi pha ấm cà phê cho tôi.”

Cứ như không nghe thấy lời hắn nói, người kia không trả lời, Cố Ngôn Sinh nâng mắt nhìn sang.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Uống cà phê buổi tối không tốt, sẽ mất ngủ.”

“Tôi bảo cậu đi pha thì cậu đi, sao phải lắm chuyện như thế!”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Tôi không làm.”

Cố Ngôn Sinh còn tưởng mình nghe nhầm, ánh mắt sâu xa, lạnh lùng nói: “Cậu vừa bảo gì?”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Ôn Niệm Nam ngẩng đầu, nhìn thẳng người đối diện một cách nghiêm túc: “Mẹ đã nói anh phải chăm sóc tôi, không phải tôi chăm sóc anh.”

Chú Từ nghe thấy hai người bắt đầu to tiếng liền vội chạy lại, lo lắng hỏi: “Cậu chủ… ngài muốn uống cà phê sao? Để tôi lập tức đi pha.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Cố Ngôn Sinh không nói gì, sắc mặt u ám quay lại nhìn Ôn Niệm Nam. Bỗng hắn tiến lại cầm lấy tay cậu kéo qua, Ôn Niệm Nam bị hành động bất ngờ này doạ sợ, lúc kịp phản ứng lại đã bị Cố Ngôn Sinh lôi tới trước mặt, gần như ngã lên đùi hắn.

Ôn Niệm Nam vô cùng sợ hãi giãy giụa nhìn Cố Ngôn Sinh, run giọng hỏi: “Anh… anh muốn làm gì?”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Trong đầu cậu đột nhiên nhớ lại ký ức kinh hoàng khi bị nhốt dưới tầng hầm, cậu ngẩng đầu nhìn lên lầu định mở miệng gọi.

“Mẹ… ưm…”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Lời còn chưa nói xong, chợt một bàn tay giơ ra bịt miệng cậu lại, Ôn Niệm Nam càng sợ, vùng vẫy há miệng muốn cắn. Bỗng đầu bị đẩy ra, Ôn Niệm Nam ngẩng đầu nhìn người đàn ông hung dữ trước mặt.

“Cậu dám! Thử cắn một cái xem.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Giọng điệu Cố Ngôn Sinh thâm trầm, hắn trừng mắt với người toàn thân đang phát run, mở lớn hai mắt nhìn hắn, cảnh cáo nói: “Không được đánh thức mẹ trên tầng, nghe có hiểu không?” Dứt lời liền thả lỏng tay ra.

Chú Từ thấy vậy vội vàng bước lên định khuyên can, còn chưa kịp mở miệng đã bị một ánh mắt ghê gớm lạnh lùng hù doạ.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Ra ngoài!” Dường như sợ người trên tầng nghe thấy, hắn cố ý gằn nhỏ giọng.

“Nhưng cậu chủ, thân thể phu nhân vẫn chưa kh…”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Tôi bảo ông đi ra ngoài!”

Chú Từ hơi cúi đầu rời khỏi phòng khách, trong lòng lo lắng nhìn hai người ngồi lại trên sofa.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Buông… buông tay…” Ôn Niệm Nam gắng sức gỡ bàn tay đang nắm chặt lấy mình, đột nhiên trên đầu cảm nhận được một cơn đau xé da. Cố Ngôn Sinh cúi xuống liếc người đang vô cùng hoảng loạn trước mặt, trong mắt loé lên một tia sáng lạnh lẽo, lập tức lửa giận bùng lên.

Một tay túm mái tóc dài của Ôn Niệm Nam ép cậu ngửa mặt lên nhìn hắn, giọng nói lạnh như băng: “Cậu đối với người xung quanh thì ân cần niềm nở, cười nói nịnh nọt, chỉ riêng với tôi lại bày ra cái vẻ lãnh đạm thờ ơ, sao thế? Cậu nghiện trò lạt mềm buộc chặt này thật rồi?”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Ôn Niệm Nam không hiểu sao Cố Ngôn Sinh đột nhiên nổi giận động thủ với cậu, bàn tay giữ tóc cậu nắm chặt khiến cậu càng thêm đau đớn, giãy giụa càng mạnh, cậu không muốn lại bị hắn nhốt dưới phòng tầng hầm như lần trước.

“Tôi… tôi không làm thế, Cố Ngôn Sinh anh buông tôi ra… đau quá…”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88.net

Cố Ngôn Sinh nghe vậy, ý lạnh trong mắt tăng thêm mấy phần, nói một cách mỉa mai: “Gì cơ? Không phải trước kia gọi Ngôn Sinh rất thuận miệng à, sao bây giờ lại dám gọi cả họ lẫn tên rồi?”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Lúc lâu không thấy tiếng đáp trả, Cố Ngôn Sinh nhìn xuống gương mặt trong tay, khi bốn mắt chạm nhau hắn lập tức sững người. Hốc mắt của người trước mặt ửng đỏ, nước ở hai khoé mắt đang rưng rưng chực trào, hàng lông mi dài phía trên đôi mắt sáng ngời kia vì sợ hãi mà không ngừng run run.

Hai tay của Ôn Niệm Nam bám chặt lấy tay hắn, thấy hắn nhìn xuống liền hơi giật mình: “Không muốn… đừng nhốt tôi xuống tầng hầm… có được không…” Nước mắt rốt cuộc cũng chảy xuống thành dòng, từng giọt rơi trên đùi Cố Ngôn Sinh.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Nhốt vào tầng hầm?

Thấy ánh mắt sợ hãi cùng thân thể đang run rẩy của Ôn Niệm Nam, Cố Ngôn Sinh chợt vô thức nhìn băng gạc trên trán cậu, lúng túng thả tay ra.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Ôn Niệm Nam lập tức ngồi sụp xuống đất, Cố Ngôn Sinh lại theo bản năng định đưa tay ra đỡ, nhưng kịp thu tay lại trước khi chạm vào cậu. Ánh mắt hắn thoáng chút bối rối do dự, cuối cùng vẫn vươn tay kéo người trên đất dậy rồi đẩy xuống ghế sofa. Ôn Niệm Nam ngã lên ghế đưa tay ôm đầu không ngừng phát run, nhớ tới lời dặn của bác sĩ Lý, cậu cố gắng hít sâu để mình bình tĩnh lại, đôi mắt vẫn tràn ngập kinh hãi nhìn người đối diện.

Nhìn bộ dạng cuộn người ôm đầu của Ôn Niệm Nam cùng biểu cảm hoảng sợ của cậu, Cố Ngôn Sinh cảm thấy vô cùng ngứa mắt, nhất thời hơi ngẩn người, vốn hắn không muốn đánh cậu, chỉ là thấy tức giận khi thái độ của cậu đối với Chu Nguyên Phong và hắn lại khác xa một trời một vực nên đã không kiềm chế nổi mà động tay, hắn không ngờ rằng hành động của mình đã gợi lại quá khứ tồi tệ của Ôn Niệm Nam.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Tôi có định nhốt cậu xuống hầm đâu? Sao cậu phải phản ứng mạnh như vậy? Lên cơn cái gì?”

Ôn Niệm Nam đưa tay lên lau nước mắt trên mặt, sự sợ hãi dần lắng xuống, cúi gằm không mở miệng nói gì. Cố Ngôn Sinh bực bội xoay người ra ngoài ban công, hắn lấy một điếu thuốc ra muốn châm hút, mắt liếc nhìn đồng hồ đeo tay một cái.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Bất chợt hắn nhớ lại hình ảnh người ngồi bên cạnh cây dương cầm tự tin chói loá ở hậu trường buổi hoà nhạc hôm nay, rồi nhìn lại người đang run rẩy trên ghế sofa đằng sau…

“Tôi muốn về phòng.” Một thanh âm cực nhỏ phía sau lưng hắn vang lên.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Cố Ngôn Sinh nghe vậy, ngạc nhiên hỏi lại: “Cái gì?”

“Tôi… thấy mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Muốn lên phòng thì cứ lên, nói với tôi làm gì?” Trong giọng điệu đầy vẻ bất mãn.

Ôn Niệm Nam liếc người đứng gần bệ cửa sổ, khoé miệng lộ ra một nụ cười tự giễu, vịn vào ghế đứng dậy định lên tầng.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Chờ đã, tôi lên cùng cậu.”

Cố Ngôn Sinh bỗng vứt điếu thuốc còn đang cháy dở trong tay vào thùng rác, hờ hững nói: “Tôi cũng thấy mệt mỏi rồi, muốn về phòng nghỉ ngơi.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Dứt lời liền không thèm để ý tới người trước mặt đang kinh ngạc, nhấc bước nhanh chân lên cầu thang. Ôn Niệm Nam ngẩn người nhìn theo bóng lưng của Cố Ngôn Sinh lúc lâu không động đậy.

“Đứng đấy làm gì? Không lên phòng sao?” Cố Ngôn Sinh đứng giữa cầu thang, quay đầu lại, không kiên nhẫn hỏi.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Ôn Niệm Nam lúc này mới lấy lại tinh thần từng bước một đi tới, nhưng nhất định vẫn giữ khoảng cách vài bậc thang với Cố Ngôn Sinh.

Mở cửa phòng ra, hai người một trước một sau tiến vào, Ôn Niệm Nam lại giường ngồi xuống nhìn người vẫn đứng ở cửa. Cố Ngôn Sinh giương mắt, ra vẻ ngó lơ liếc Ôn Niệm Nam: “Tìm cho tôi một bộ quần áo, tôi muốn tắm rửa.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Tắm… tắm rửa?”

Ôn Niệm Nam nghe hắn nói muốn tắm ở đây, trong mắt có chút bối rối không biết phải làm sao: “Bình thường không phải anh vẫn tắm ở phòng khách à? Sao hôm nay lại…”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Tôi bảo cậu tìm quần áo cho tôi, tôi tắm ở đâu phải cần cậu cho phép chắc?” Trong giọng nói đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn.

“Quần áo của anh ở tủ khác, trong cùng bên trái.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Cố Ngôn Sinh đi đến cạnh tủ quần áo cầm một bộ bước vào phòng tắm, ‘cạch’ một tiếng đóng cửa lại. Tới lúc hắn tắm rửa xong thay đồ ngủ bước ra, trong phòng ngủ vô cùng yên tĩnh, bàn tay đang lau tóc dừng lại, hắn nhấc chân đi tới.

Chỉ thấy người kia đang ngả vào giường mà thiếp đi, ánh sáng dịu nhẹ toả ra từ đèn ngủ phía trên tủ đầu giường chiếu lên khiến khuôn mặt cậu nhìn có vẻ vô cùng yếu đuối.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Cố Ngôn Sinh tiến lại gần đánh giá gương mặt kia, ánh mắt trầm xuống, hơi khom người tắt đèn. Ai ngờ đèn vừa tắt, người đang nằm trên giường lập tức tỉnh lại, ánh mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ nhìn hắn.

“Anh… anh đang làm gì?” Ôn Niệm Nam cảnh giác chằm chằm nhìn hắn.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Cố Ngôn Sinh hừ lạnh một tiếng, không nhịn được nói: “Đến lượt cậu đi tắm, thấy cậu ngủ nên tôi đánh thức cậu thôi.”

Ôn Niệm Nam ngồi dậy, xoa chiếc cổ hơi mỏi, xoay sang nhìn chiếc đèn vừa bị tắt, trong mắt có chút ngờ vực nhưng cũng không nghĩ nhiều, cầm lấy áo ngủ bước vào phòng tắm.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Sau khi khoá trái cửa Ôn Niệm Nam mới thở phào một hơi, giơ tay lau hơi nước đọng trên tấm gương, nhìn miếng băng gạc trên trán, nhẹ tay sờ sờ. Ôn Niệm Nam tắm rửa xong mở cửa đi ra, hai mắt cay cay, nhìn lên giường theo thói quen, trong giây lát cậu liền cứng đơ.

Vậy mà Cố Ngôn Sinh đang ngồi trên đó dùng máy tính… Đêm nay hắn lại không ngồi ở sofa như thường ngày, Ôn Niệm Nam nhất thời ngây cả người, ánh mắt đầy vẻ thất kinh.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Cố Ngôn Sinh ngẩng đầu nhìn lên thấy cậu đang cứng ngắc đứng trước cửa phòng tắm, mặt lạnh nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, cậu không mệt sao?”

“Hôm nay anh muốn ngủ trên giường à?”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Thì sao? Hay là cậu định ra ghế ngủ? Không muốn thì bớt nói, đi ngủ đi.”

Ôn Niệm Nam bỏ khăn mặt trên tay ra, trèo lên giường nằm xuống, thân thể dưới chăn căng thẳng, không biết là do hồi hộp hay vì sợ hãi. Sau lưng có tiếng gõ bàn phím rất nhẹ, Ôn Niệm Nam vừa nghĩ đến người phía sau liền không nhịn được mà nghĩ lung tung, một chút buồn ngủ cũng bay sạch.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Cố Ngôn Sinh đeo tai nghe, tay nhấn nút phát nhạc, khúc dương cầm hắn đã nghe qua vô số lần vang lên, tiếng đàn piano của W.E tựa như có sinh mệnh, thanh âm đó tấu lên nội tâm như sóng lớn cuộn trào cùng những trải nghiệm vui buồn của người đánh đàn.

Cho dù đã thưởng thức rất nhiều lần nhưng hắn vẫn khen ngợi không thôi, từ lần đầu tiên nghe được khúc nhạc này, Cố Ngôn Sinh đã rất muốn được kết giao với người có thể đàn ra một bản nhạc hoàn mỹ tột đỉnh như vậy.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Thế nhưng hôm nay, sau buổi hoà nhạc, hắn được nghe người kia cũng dùng tiếng đàn để giãi bày tâm tư tình cảm giống W.E. Cố Ngôn Sinh xoay đầu nhìn người đó đang nằm bên cạnh quay lưng về phía mình, sự thắc mắc cùng tò mò loé lên trong đáy mắt.

Thân thể Ôn Niệm Nam căng thẳng, cậu chăm chú nhìn ngọn đèn phía trên kệ tủ, một lát sau tiếng gõ phím sau lưng im bặt, trên giường hơi động, chăn cũng bị kéo qua.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Cậu lập tức căng cứng cơ thể không dám động đậy, hít thở như bị kìm lại.

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88.net

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Đừng có giả vờ, tôi biết cậu chưa ngủ, vết thương có bị dính nước không đó?” Cố Ngôn Sinh đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng trong phòng.

“Không bị ướt, tôi tránh rồi.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Biết tránh dính nước là được rồi, ngủ dậy tôi còn phải thay băng gạc cho cậu.”

Tay Ôn Niệm Nam đặt bên cạnh gối nắm chặt lại, một chút buồn thoảng qua trong mắt.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Cố cặn bã không sợ trời không sợ đất nay lại chủ động lăn lên giường, muốn làm cái gì đây? Muốn làm cái giè?

Spoil chương sau: Gặp gỡ ở thư viện gieo mầm hoạ, Cố ngạo kiều online.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa, truyện Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa, đọc truyện Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa, Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa full, Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top