Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 73: Đã bắt đầu quan tâm tới người ta


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ truyen88 trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyen88.vip. Xin cảm ơn!
**********

Ngây người nhìn cánh cửa bị đóng chặt, Ôn Niệm Nam lùi lại, bước ra tránh đường, Cố Ngôn Sinh hừ lạnh một tiếng rồi trở về phòng.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


Trong nháy mắt hành lang yên tĩnh trở lại, Ôn Niệm Nam cúi người xuống nhặt từng mảnh của chiếc cốc rơi vỡ trên mặt đất, vừa hơi mất tập trung đã bị mảnh thuỷ tinh cứa đứt tay, máu nhỏ xuống.

Nhìn những giọt máu kia, cậu có chút hốt hoảng, trong đầu nhớ lại chuyện trong hẻm nhỏ khi ấy.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh



Toàn thân người kia bị đánh bầm dập, cánh tay không ngừng chảy máu ngất xỉu ở con hẻm ven đường, bên ngoài bọn bắt cóc còn lùng sục truy tìm, cậu sợ hãi bước tới cố gắng giúp hắn đè chặt vết thương nhưng vẫn không thể cầm máu.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Khi hắn mê man muốn ngủ, Ôn Niệm Nam chỉ có thể không ngừng lay hắn, gọi hắn, cố giữ hắn tỉnh táo. Tay chân cậu bối rối hoảng loạn lấy điện thoại ra bấm 120 để cầu cứu.

Bỗng nghe thấy cách đó không xa có tiếng gào thét chửi rủa, Ôn Niệm Nam sợ hãi đứng lên xem xét. Thấy bọn bắt cóc sắp đuổi tới đây, cậu quay lại nhìn người kia đã rơi vào hôn mê, trong đầu nghĩ ra một kế sách, cách này có thể giúp cho hắn an toàn…

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Có điều cậu cũng không ngờ rằng biện pháp này đã khiến cậu phải trải qua nhiều đêm kinh hoàng, nỗi sợ hãi không dừng, những vết thương đau nhức khắp người cùng đoạn ký ức vô cùng thống khổ…

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Khi cơ thể đau đớn nằm trên giường bệnh, đưa tay sờ lên cổ lại phát hiện trống trơn không có cái gì, chịu đựng trải qua đủ mọi sự tra tấn dày vò, thứ chống đỡ tinh thần cậu lại biến mất, cuối cùng tầng tầng đả kích đã hoàn toàn đánh vỡ cảm xúc của cậu, khiến chúng vụn nát thành những mảnh nhỏ.

Năm đó nếu bác sĩ Lý không sớm xuất hiện, có lẽ cậu đã trở thành người điên…

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Ôn Niệm Nam nhìn máu trong tay, khoé miệng khẽ cong lên, lộ ra nụ cười khiến người khác thương tâm: “Cứ tưởng mình đã đánh mất rồi… còn tưởng… mất rồi… hoá ra lại không phải, nó vẫn còn đó, tốt quá rồi… thật may…”

Nhưng tại sao Cố Ngôn Sinh lại giữ sợi dây chuyền kia… Tại sao khi nhìn nó hắn lại lộ ra biểu cảm lưu luyến như vậy…

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Thân thể Ôn Niệm Nam cứng đờ, trong đầu đột ngột hiện lên một suy đoán khó có thể tin được.

Có phải là… đang nhớ tới người cứu hắn năm đó sao…

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Mảnh cốc vỡ được cầm trong tay không chắc lại rơi xuống đất, Ôn Niệm Nam vội vã nhặt lại ném vào thùng rác. Cậu đứng dậy dựa vào tường thở dốc, trong mắt đầy sự kinh ngạc cùng bàng hoàng.

Anh ấy vẫn nhớ mình? Sao có thể…

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Chợt nhớ lại trước khi Cố Ngôn Sinh hôn mê vẫn nhìn chằm chằm vòng cổ của mình, hoá ra là đang nhìn sợi dây chuyền… Nghĩ tới đây, Ôn Niệm Nam đưa tay lên che mắt, miệng tự lẩm bẩm: “Thì ra là như vậy…”

Tắm rửa xong Cố Ngôn Sinh ngồi ở sofa nhắm mắt nghỉ ngơi, sau đó lại bực mình mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu không thể ngừng nghĩ tới thái độ khác biệt của Ôn Niệm Nam đối với hắn, cái biểu cảm không hề quan tâm đến hắn chút nào.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Lấy máy tính đặt bên cạnh bật lên liên lạc với Tiểu Lý, định xem qua tài liệu gần đây để nắm bắt tình hình công ty. Cửa bị mở ra, Cố Ngôn Sinh ngẩng lên thấy Ôn Niệm Nam đi vào, hắn tiếp tục cúi đầu xem qua công việc trên máy tính.

Ôn Niệm Nam vén chăn ngồi lên giường, vươn tay tắt đèn, chỉ để lại một bóng đèn ngủ nho nhỏ, xoay lưng về phía cửa sổ sát đất ngả lưng nằm xuống. Bên trong căn phòng cực kỳ yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng gõ bàn phím vang lên.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Trăng ngoài cửa sổ hôm nay sáng vô cùng, ánh trăng xuyên qua cửa kính thuỷ tinh chiếu vào phòng, bên trong mỗi người đều đang mang một tâm sự riêng.

Không biết qua bao lâu, trong phòng mới dần dần có tiếng hít thở đều đều. Người ngồi sau máy tính đang đánh bàn phím ngừng tay lại, xoa nhẹ huyệt thái dương rồi tắt máy, đứng dậy đi tới bên giường chăm chú nhìn người đang ngủ say kia, sau đó lại quay trở về sofa, lấy một tấm chăn mỏng đắp lên rồi nhắm mắt ngủ.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Hôm sau khi Ôn Niệm Nam thức giấc, vừa mở mắt ra liền thấy Cố Ngôn Sinh đang nằm trên ghế, chiếc chăn vốn đang đắp trên người đã bị rơi xuống đất. Ôn Niệm Nam nhẹ chân đi tới kéo rèm cửa sổ để ánh mặt trời chiếu vào, đi tới cạnh ghế sofa nhặt tấm chăn mỏng dưới đất lên, đắp lại cho người đang say giấc.

Ngắm nhìn khuôn mặt tinh xảo, ngũ quan rõ nét có chiều sâu, nhất thời hơi ngây ngẩn.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Cố Ngôn Sinh thật sự có một gương mặt đẹp trai khiến người ta không thể rời mắt, nhưng bởi biểu cảm đáng sợ cùng khí thế lấn át người khác của hắn khiến không ai dám để ý tới bộ mặt đẹp tinh xảo đó.

Ôn Niệm Nam khẽ thở dài rồi vào phòng tắm rửa mặt. Khi cánh cửa phòng tắm bị đóng lại, người nằm trên ghế sofa đột nhiên mở mắt, trong mắt là sự thanh tỉnh không hề có chút nào giống như vừa tỉnh giấc.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Cố Ngôn Sinh cúi đầu nhìn chiếc chăn đang đắp trên người, ngồi dậy dựa trên ghế xoa nhẹ trán, trong mắt là cảm xúc khó nhìn thấu. Thật ra lúc Ôn Niệm Nam kéo rèm cửa sổ hắn đã tỉnh, nghe thấy tiếng bước chân lại gần chỗ mình cũng không mở mắt.

Một động tác nhẹ nhàng giúp hắn đắp lại chăn lên người, hắn dường như cảm nhận được Ôn Niệm Nam đang ngắm nhìn mình, sau đó cậu xoay người vào phòng tắm. Hắn bóp nhẹ bả vai đau nhức vì phải ngủ trên ghế, Cố Ngôn Sinh đứng hắn dậy tới cạnh cửa sổ nhìn ra phía bên ngoài.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Sau lưng có tiếng cửa phòng tắm mở ra, Cố Ngôn Sinh quay đầu nhìn lại thì thấy Ôn Niệm Nam rửa mặt xong đang dùng khăn tắm lau chỗ tóc bị ướt bước ra ngoài, khi cậu ngẩng lên trông thấy người đang đứng trước cửa sổ thì sững sờ.

Hai người bốn mắt đột nhiên chạm nhau, cứ thế nhìn chằm chằm đối phương nhưng không ai mở miệng.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Ôn Niệm Nam thu lại tầm mắt, đi tới trước tủ quần áo lấy ra một chiếc áo len mỏng hở cổ màu xanh mặc vào, giọng điệu dịu dàng nói: “Dì Lam treo quần áo của anh trong đây, ngăn tủ thứ hai bên tay trái.” Nói xong liền mở cửa phòng đi thẳng ra ngoài.

“Chào buổi sáng dì Lam.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Ai nha, phu nhân buổi sáng tốt lành.”

Ôn Niệm Nam tới phòng bếp đứng cạnh chỗ dì Lam đang nấu ăn, mở miệng chào hỏi, đưa tay đỡ lấy bát cháo dì Lam mới múc ra.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Để cháu bưng cho dì Lam.”

Dì Lam thấy Ôn Niệm Nam chủ động giúp mình, trong lòng vô cùng vui thích.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Thật tốt quá… phu nhân lại giống như trước đây rồi.

Sau khi đồ ăn được dọn hết lên bàn, hai người trên lầu cũng đi xuống, Lục Vân đang cùng Cố Ngôn Sinh nói gì đó, trên mặt đầy vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Cố Ngôn Sinh tựa hồ cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, bất chợt quay sang, hơi nheo mắt nhìn lại Ôn Niệm Nam. Sau khi ăn xong bữa sáng, Lục Vân ngồi ở phòng khách cùng Ôn Niệm Nam xem tivi, Cố Ngôn Sinh cau mày ngồi một bên đọc báo, mắt nhìn đồng hồ, mở miệng hỏi: “Hôm nay Nguyên Phong sẽ đến báo cáo công việc với mẹ sao?”

“Ừ, chắc khoảng giữa trưa, dì Chu của con muốn giữ cậu ấy ở nhà nghỉ ngơi thêm nửa ngày.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Cố Ngôn Sinh nghe thấy giọng điệu thờ ơ của Lục Vân, trong lòng càng thêm nổi nóng: “Mẹ thà để Nguyên Phong nghỉ ngơi không ai đến quản công ty cũng không cho con tới sao?”

Lục Vân liếc nhìn Ôn Niệm Nam rồi quay đầu qua lạnh nhạt nói: “Mẹ đã nói trước mắt không cần con lo chuyện công ty, nhiệm vụ của con bây giờ chỉ là chăm sóc Niệm Niệm tới khi thân thể thằng bé khoẻ lại, hiểu chưa?”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Ah, được, tất nhiên là con hiểu chứ.”

Cố Ngôn Sinh đột nhiên đứng bật dậy nhìn người còn lại đang ngồi trên sofa, tức giận đùng đùng đi lên lầu. Lục Vân vẫn giả bộ như không có chuyện gì, thoải mái tiếp tục xem tivi, thỉnh thoảng câu được câu chăng trò chuyện với Ôn Niệm Nam.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Ôn Niệm Nam liếc đồng hồ trên tường, trong mắt hơi xoắn xuýt.

“Mẹ, con có việc cần ra ngoài.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Hả? Sao hôm nay lại muốn ra ngoài nữa?”

Thấy cậu lúng ta lúng túng không muốn kể rõ, ánh mắt Lục Vân tối sầm lại, giọng dỗ dành: “Không sao, có việc muốn đi thì đi không cần xin phép mẹ, mặc ấm một chút, nhớ đội mũ không gió, để không dễ bị đau đầu.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Vâng, được ạ.”

Sau khi Lục Vân nhìn theo xe Ôn Niệm Nam rời đi, sắc mặt ngưng trọng, khẽ thở dài đứng dậy đi lên tầng. Cố Ngôn Sinh đang đứng hút thuốc ngoài ban công đương nhiên cũng thấy Ôn Niệm Nam lái xe ra ngoài, hắn hút một hơi, khẽ nhả một vòng khói trắng như màn sương mỏng, trong mắt hơi nghi hoặc.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Hai tay dựa trên lan can, hắn nhíu chặt lông mày, lại rời nhà giữa trưa, đến cùng thì cậu ta đi đâu…

“A Sinh… tới phòng làm việc một lát.” Bên ngoài truyền tới tiếng Lục Vân, Cố Ngôn Sinh dập tắt điếu thuốc, phủi phủi quần áo đứng thẳng dậy đi ra ngoài.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Hắn đẩy cửa phòng làm việc bước vào, trầm giọng nói: “Mẹ.”

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Lục Vân lấy trong tủ ra một tập tài liệu đặt lên trên bàn, giương mắt nhìn đứa trẻ ngồi trước mặt đang giận dỗi với mình, mở miệng: “Đây là tình trạng công việc trong công ty mấy ngày vừa qua, con xem qua đi, mấy chuyện khác chờ Nguyên Phong tới mẹ sẽ bảo nó nói lại cho con.”

“Con không xem, mẹ đã nói không cho phép con nhúng tay quản lý việc công ty, vậy thì không cần thiết phải đọc mấy thứ này.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Thật ra mấy phần tài liệu này đêm qua Cố Ngôn Sinh đã chủ động hỏi Tiểu Lý, không phải hắn không tin tưởng Chu Nguyên Phong, chỉ là hắn quản lý công ty nhiều năm như vậy, đột nhiên chẳng làm gì cả nên có chút không quen.

Chu Nguyên Phong làm việc đâu ra đấy, hắn cũng yên tâm giao quyền điều hành cho anh, có điều hắn không muốn thoả hiệp trước mặt mẹ hắn mà thôi.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Con vẫn nên xem qua chút đi, tránh việc tới lúc tiếp quản lại lại đưa ra mấy cái ý kiến vớ vẩn.”

Cố Ngôn Sinh cầm tài liệu ngồi xuống, nhìn sang mẹ mình đang chăm chú vào màn hình máy tính, hắn cúi đầu bắt đầu mở văn kiện ra đọc.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Lần đầu tiên hai mẹ con họ có thể bình tĩnh ngồi chung với nhau như thế này mà không có cãi cọ. Lục Vân rời mắt khỏi máy tính, nhìn về phía Cố Ngôn Sinh đang cau mày nghiêm túc xem xét tài liệu.

Đứa nhỏ này mặc dù tính tình luôn bướng bỉnh kiên định không chịu thua, nhưng trong công việc chưa bao giờ khiến bà thất vọng, những năm gần đây Cố thị ngày càng lớn mạnh, đứng vững gót chân trong giới kinh doanh, hoàn toàn không thể không kể tới cố gắng của Cố Ngôn Sinh.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Dưới tầng đột nhiên truyền tới tiếng còi xe ô tô, lúc vào phòng Cố Ngôn Sinh quên đóng cửa, vì vậy ngồi trong phòng làm việc trên này cũng nghe thấy tiếng xe.

Khoảnh khắc nghe thấy tiếng còi, Lục Vân nhận ra bàn tay lật tài liệu của Cố Ngôn Sinh dừng lại, giương mắt nhìn ra phía cổng.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Thằng nhóc này… bắt đầu quan tâm đến người ta rồi…

Trong mắt Lục Vân loé lên ý cười, giả vờ cau mày nói: “Hình như có tiếng xe, con xuống xem ai tới?”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Cố Ngôn Sinh đứng dậy ra ngoài, trước khi đi không quên đóng cửa phòng lại. Hắn đứng ở đầu cầu thang chậm chạp không tiến lên, chỉ ngó xuống dưới thấy chú Từ đang nói chuyện cùng ai đó.

Ôn Niệm Nam về rồi à?

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Cố Ngôn Sinh giả bộ điềm nhiên như không có chuyện gì, từ từ xuống tầng, chân mày hơi nhíu lại, khi nhìn thấy người đang đứng ở cửa phòng khách là ai thì sắc mặt liền thay đổi.

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

———————-

Tác giả có lời muốn nói:

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Cầu vote! Cầu vote!

Tác giả đang nắm trong tay một chiêu lớn, dự định đập vỡ suy nghĩ tốt đẹp cuối cùng trong lòng Ôn Niệm Nam, để con đường theo đuổi vợ của Cố cặn bã sau này sẽ khó gấp trăm lần.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Các bạn có thể bình tĩnh chờ đợi tới lúc ngược loại tra công này, không cần lo lắng mà gửi mấy kịch bản cho tôi đâu.

Tôi đang nghĩ xem có nên vẽ ra cảnh chia tay xúc động giống trong mấy phim thần tượng hay không, cái kiểu như background là mưa gió bão bùng các thứ ấy (cười gian)

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa, truyện Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa, đọc truyện Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa, Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa full, Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top