Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 96: Chiếc nhẫn nhuốm máu trong tay


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Cố Ngôn Sinh ngồi trêи ghế sofa ôm ly rượu ngẩn ngơ, trong đầu vẫn nhớ đến bóng lưng lúc rời đi của Ôn Niệm Nam vô cùng quen thuộc, nghi hoặc tự hỏi Ôn Niệm Nam cùng Đường Luân Hiên nói chuyện gì mà bây giờ vẫn chưa trở lại.

Bởi vì trong lòng vướng bận nên hắn không hề từ chối, vô thức mặc kệ Thẩm Lạc An chuốc rượu cho hắn. Vừa uống vài ly đã biêng biêng, Thẩm Lạc An thấy vậy liền tranh thủ đưa Cố Ngôn Sinh đang ngà ngà say rời khỏi buổi tiệc.

Thẩm Lạc An mở cửa ô tô rồi đỡ theo Cố Ngôn Sinh ngồi vào, nhìn người đang cau mày ấn đầu, đáy mắt y nhuốm đầy sự điên cuồng.

“Tới số XX đường Nghi Phong.”

“Vâng, cậu Thẩm.”

Sau khi xe tới khu Nghi Phong, Thẩm Lạc An không để xe tiến vào trong mà chỉ dừng ở trước cổng khu biệt thự rồi để lái xe rời đi, một mình y đỡ Cố Ngôn Sinh xuống xe.

“Mở cửa! Có ai không? Mở cửa!”

Dì Lam nghe tiếng gọi, vừa mở cửa liền thấy Cố Ngôn Sinh thì khẽ giật mình: “Cậu chủ? Sao cậu chủ lại về đây? Tôi tưởng…”, chợt quay sang thấy Thẩm Lạc An bên cạnh, giọng điệu bà lập tức thay đổi, “Tại sao cậu lại tới đây? Ai cho cậu đến, ở đây không chào đón cậu.”

“Bà là cái gì dám lên giọng với tôi? Cố Ngôn Sinh bảo tôi tới, anh ấy uống say cần tôi chăm sóc, với lại anh ấy đã dặn tôi ở lại đây với anh ấy, xe đưa tôi đến đây chỉ dừng ở ngoài cổng rồi đi luôn, mau giúp tôi chuẩn bị một phòng cho khách đi.”

“Cậu… cậu dám! Ở đây là nhà họ Cố, cái loại người thứ ba chen chân phá vỡ hôn nhân của người khác như cậu nơi này không rộng cửa!”

Thẩm Lạc An hừ lạnh một tiếng, nói: “Thì sao? Không chuẩn bị phòng cũng được thôi, tôi không ngại ở chung phòng với Cố Ngôn Sinh đâu.”

Chú Từ từ trêи lầu đi xuống, trong tay cầm ga trải giường đã giặt sạch, lạnh lùng nhìn y.

“Đã dọn xong phòng cho khách, cứ để y ở lại, đỡ cậu chủ đi nghỉ trước đi.”

Thẩm Lạc An dìu Cố Ngôn Sinh vào phòng ngủ, đắp chăn cho hắn, ngắm nghía gương mặt đang say ngủ kia, trong mắt hiện lộ vẻ thâm độc nham hiểm và hung ác: “Rốt cuộc anh cũng là của em…”

—————

Trong căn phòng cũ nát tối tăm, một người mặc quần áo màu trắng khác biệt với sự tồi tàn xung quanh đang hôn mê bất tỉnh nằm trêи sàn đất lạnh lẽo, bộ âu phục trắng kia loang lổ rất nhiều vết bùn bẩn.

Tôn Kỳ để đàn em bưng một chậu nước lạnh tới dội thẳng lên đầu người kia, lông mi cậu khẽ giật, từ từ mở mắt tỉnh lại.

Ôn Niệm Nam gắng sức mở to mắt, có chút sững sờ, sau gáy có cảm giác rất đau đớn, cậu đưa tay ra sau sờ qua, cả bàn tay đầy máu. Máu trêи trán theo dòng nước lạnh băng chảy dọc theo sợi tóc ướt nhẹp nhỏ xuống mặt đất, tong tỏng nhuốm lên màu trắng tinh khôi của bộ âu phục.

Khi nhìn thấy máu trêи quần áo, Ôn Niệm Nam chợt nhớ lại hết thảy những gì diễn ra trước khi cậu bất tỉnh, hoảng sợ ngẩng đầu trông người trước mặt, kia là khuôn mặt khiến cậu sợ hãi trong quá khứ, sắc mặt cậu trong nháy mắt bợt bạt cắt không được một giọt máu, thân thể run rẩy mạnh mẽ lùi về phía sau.

“Ôn Niệm Nam đúng không? Phu nhân của tập đoàn Cố thị, ba năm trước kết hôn với Cố Ngôn Sinh, aizo, lại còn sở hữu rất nhiều cổ phần nữa.”

Tôn Kỳ đọc tư liệu tra được trong di động, lộ ra một nụ cười gian trá dị thường.

“Đừng có sợ vội, tôi còn chưa làm gì cậu đâu, chờ nếm thử thủ đoạn của tôi rồi sợ hãi cũng chưa muộn mà.”

Tôn Kỳ quay lại rủ rỉ bàn bạc cùng mấy kẻ sau lưng sau đó rời khỏi phòng. Ôn Niệm Nam thấy bọn chúng đều ra ngoài, vội vã tìm điện thoại trong túi áo, nhưng khi vừa sờ đến liền cứng cả người, điện thoại của cậu hôm qua đã bị Cố Ngôn Sinh đập nát rồi. Ôn Niệm Nam tuyệt vọng co mình vào một góc ôm chặt đầu, trêи đầu vô cùng đau nhức, nhìn vết máu trêи bộ vest màu trắng liền hoảng loạn đưa đôi tay đang run rẩy lên mà lau đi, nhưng bởi vì hai bàn tay cũng đầy dính máu khiến bộ quần áo càng thêm bẩn.

Đôi tay cố gắng gạt lau dòng nước mắt trượt dài trêи má bỗng ngừng lại, cậu nhắm chặt đôi mắt.

“Tại sao… tại sao lại là tôi… rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì để bị đối xử như vậy…”

Cánh cửa đột ngột mở bung ra, mấy gã đàn ông bước vào, phía sau còn có người cầm điện thoại. Tôn Kỳ bước lại gần quỳ một gối xuống, túm tóc Ôn Niệm Nam giật ngửa đầu cậu lên, ép cậu nhìn thẳng vào hắn.

“Phu nhân Cố, hết cách rồi, ai bảo cậu chọc phải tiểu Tần tổng của chúng tôi cơ chứ, chỉ cần thằng nhóc Cố Ngôn Sinh kia đồng ý nhường lại dự án rồi ngoan ngoãn xin lỗi một câu, lập tức sẽ thả cậu ra.”

“Đừng… động vào tôi! Cút đi!”

Bởi vì Tôn Kỳ lại gần khiến cơ thể Ôn Niệm Nam càng run rẩy kịch liệt, nhìn thấy hình xăm con rắn độc kia cậu lại vùng vẫy mạnh hơn.

“Đm! Con mẹ nó, nói vậy là để mày thành thật một chút đỡ khổ, hết lần này tới lần khác là do mày không biết điều, thế thì đừng có trách tao.”

Tôn Kỳ giơ tay bóp cổ Ôn Niệm Nam, xách cậu từ dưới đất dậy muốn ‘dạy dỗ’ cậu một chút, ai ngờ Ôn Niệm Nam bám chặt lấy tay hắn, dứt khóa há miệng cắn chặt.

“A! Đm, thằng nhãi khốn nạn!” Tôn Kỳ chợt đá một phát, Ôn Niệm Nam bị đau liền nhả ra.

Sau khi thoát khỏi sự trói buộc, Ôn Niệm Nam nhanh chóng chạy tới vớ lấy chai rượu trêи bàn, đột ngột phang vào tường một cái, giơ mẩu thủy tinh sắc nhọn về phía hắn, giọng nói run run: “Thả tôi ra!”

“Thả mày? Đcm mày cắn ông đây còn muốn ông thả mày đi?”

Tôn Kỳ đưa mắt ra hiệu đám tay chân ở phía cửa một cái, sau đó hắn đứng tại chỗ rút một điếu thuốc ra châm lửa, cười nhạo. Kẻ ở ngoài bước chân nhẹ nhàng linh hoạt cầm gậy đi tới, thừa cơ không bị phát hiện giơ gậy lên quật mạnh vào đùi phải của Ôn Niệm Nam, sắc mặt cậu đau đớn khổ sở ngã quỵ trêи mặt đất.

Chiếc nhẫn vốn đeo trêи tay lại ‘đinh’ một tiếng lăn vào đống mảnh thủy tinh của chai rượu, Ôn Niệm Nam liếc thấy chiếc nhẫn trêи đất, mặt càng thêm tái nhợt, với tay nhặt lại nắm chặt trong tay, lại không nhận ra cậu không chỉ cầm chiếc nhẫn mà còn cả vụn thủy tinh sắc bén kia nữa.

Mồ hôi lạnh trêи trán đổ xuống, Ôn Niệm Nam muốn đứng dậy nhưng trêи đùi truyền tới một cơn đau dữ dội khiến cậu không cách nào nâng người lên.

“Mày cầm cái gì trong tay?”

Tôn Kỳ thấy cậu lết tới trước, hoảng loạn cầm thứ gì đó trong tay, hắn tưởng đó là máy theo dõi hoặc thiết bị nghe lén gì đó.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa, truyện Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa, đọc truyện Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa, Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa full, Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top