Ăn No Sao

Chương 26: 26


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Ăn No Sao

Ngày 1 tháng 9 khai giảng, nhóm bạn học Cao nhất lại bắt đầu huấn luyện quân sự trên núi trong vòng nửa tháng, hôm đó Thẩm Tinh Lê nhận trang phục huấn luyện về, bà nội giặt giúp cô, phơi trên ban công chưa tới nửa tiếng đã khô rồi, bà nội bảo cô thay đồ, xem xem chỗ nào cần sửa lại. Loại trang phục đồng nhất này không chỉ có chênh lệch chất lượng mà kích thước cũng không thích hợp.

Thẩm Tinh Lê mặc quần áo vào, còn có mũ.

Hiển nhiên chính là một cây đậu nhỏ màu xanh lục, một thân xanh lá lộ ra một khuôn mặt trắng nhỏ, làm bà nội cười đến đau bụng.

"Tinh Tinh đã mười sáu tuổi rồi, sao còn chưa chịu lớn?"

Vẻ mặt Thẩm Tinh Lê ủ rũ.

Thật ra cô đã một mét sáu rồi, nhưng cơ thể lộ ra chính là nhỏ nhắn, thân thể rất mỏng, còn có một khuôn mặt em bé, nói cô là học sinh tiểu học cũng có người tin. Bởi vì một câu của bà nội mà Thẩm Tinh Lê có chút buồn rầu, mình thật là chậm lớn, lúc nào mới có thể lớn lên đây?

...

Sau đó chính là huấn luyện quân sự khổ cực. Bước đi nghiêm, đá chân, chạy bộ, ngồi xổm sâu, đứng thẳng, các loại vận động hao phí thể lực. Tiếp diễn mười lăm ngày, Thẩm Tinh Lê lại gầy đi một chút, nhưng hình như có thể kiên trì chạy tiếp một ngàn năm trăm mét, thân thể cũng càng thêm rắn chắc, sức chịu đựng cũng tăng thêm một chút rồi.

Bà nội nói: "Hay là sau này kiên trì chạy bộ sáng sớm đi, tám trăm mét có được không?"

Cây đậu nhỏ ngã xuống đất không dậy nổi: "Bà nội bà tha cho cháu đi, cháu sẽ mất mạng đó."

Bà nội nói: "Vậy thì tám trăm mét."

"...." Sớm biết như vậy thì đã không khoác lác rồi.

May mắn là cô không bị đen đi, vẫn trắng, chủ yếu là chống nắng tốt.

Di Bảo hâm mộ xoa mặt cô một cái: "Tinh Tinh, cậu là người đẹp nhất trong trường này."

Thẩm Tinh Lê ngượng ngùng buồn bực cúi đầu, bởi vì lúc hai người họ nói chuyện trời đất như thế là đang ở trong phòng học, buổi tối tự học đầu tiên sau khi kết thúc huấn luyện quân sự. Các giáo viên đều không vào sắp xếp nhiệm vụ, cũng không có đứng lớp. Trong phòng học hò hét ầm ĩ, các bạn học bận rộn nói chuyện phiếm với nhau. Nhưng cũng có bạn học rất nghiêm túc, chủ động lấy sách giáo khoa ra bắt đầu học tập, thậm chí đã có người mua bài thi để làm rồi.

Một khi có bạn học làm như vậy, những bạn học khác đều cực kỳ có cảm giác nguy cơ,

Nhưng Thẩm Tinh Lê còn cùng Di Bảo ngồi tại chỗ nói chuyện phiếm, một nữ sinh ngồi phía sau bọn họ tên là Lưu Châu Châu, cũng là tiểu học bá, nhưng cô còn chưa ý thức được lại có bạn học cố gắng như vậy, thề rằng mình nhất định phải làm học sinh cố gắng nhất trong cái lớp này, bởi vì trên phía sau bảng đen của lớp Cao nhất ban ba có treo một biểu ngữ: Cố gắng đến không còn sức.

Là các học trưởng khóa trước để lại, Lưu Châu Châu nhìn thấy liền đặc biệt có cảm xúc, trực tiếp viết câu nói này vào bên trong hộp bút của mình, lúc nào cũng nhắc nhở chính mình.

Bởi vậy cô ấy nhìn thấy Thẩm Tinh Lê và Hoàng Tịnh Di còn đang nói chuyện phiếm, nội dung liên quan đến phương diện chống nắng thì có chút khinh thường. Thật không biết hai người này làm thế nào mà thi vào được trường trung học. Di Bảo cũng rất buồn bực, chẳng lẽ ngày đầu tiên nhập học nói chuyện phiếm chính là tội ác tày trời?

"Đừng để ý đến cô ta." Di Bảo xoay khuôn mặt của Thẩm Tinh Lê lại: "Chúng ta nói chuyện của chúng ta."

Thẩm Tinh Lê vẫn thấp giọng nói: "Vậy chúng ta nói nhỏ một chút, đừng quấy rầy người ta học tập."

"Ừm."

Nhưng lời này rơi vào tai Lưu Châu Châu không biết làm sao lại trở nên chua chua.

"Đừng quấy rầy người ta học tập." ???

Nghe thế nào lại giống như lời châm chọc. Lưu Châu Châu vừa nhìn đề bài vừa hung hăng đẩy bàn.

Chân gỗ kéo lê trên sàn nhà tạo ra một tiếng bén nhọn.

Hoàng Tịnh Di cũng liếc mắt nhìn sách toán Cao nhất một cái, vẻ mặt đưa đám: "Tớ cảm thấy toán cao trung thật là khó, một khi thành tích toán học của tớ bị kéo xuống thì tổng điểm chắc chắn cũng rất thấp." Có lúc học toán tốt là có thể cứu mạng.

Thẩm Tinh Lê vỗ vỗ vai cô ấy: "Đừng lo lắng, ở nhà xem trước một chút, bây giờ đến tiết một của chương 10: Hợp nhất khoảng vẫn còn đơn giản, cậu không biết tớ có thể giảng cho cậu." Cô vỗ vỗ ngực mình, đảm bảo.

"Tinh Tinh, sao cậu lại tốt như vậy."

"Hì hì." Thẩm Tinh Lê trâu bò muốn vặn eo một cái.

Lưu Châu Châu ở phía sau vẫn luôn lắng tai nghe, nhẹ giọng nói khẽ: "Khoác lác mà cũng không gõ kịch bản."

Hoàng Tịnh Di cả giận, cái người này cứ luôn nhằm vào họ làm gì, lần thứ hai trong tối nay rồi: "Cậu có ý kiến gì à?"

Lưu Châu Châu lại không nói, Thẩm Tinh Lê kéo Hoàng Tịnh Di lại, ra hiệu cho cô ấy trước đừng nói gì cả.

Thẩm Tinh Lê không thích cãi nhau, thậm chí nghe người bên cạnh lớn tiếng hung ác cũng không được, cô sẽ ngại phiền, sẽ cuống lên. Bởi vì giọng nói cô trời sinh đã mềm mại, không có cách nào lớn tiếng được, nhất định là không cãi lại người ta. Khai Thành là một thành phố ở Giang Nam, Thẩm Tinh Lê từ nhỏ lớn lên ở đây, thường nghe thấy nên cũng bị ảnh hưởng từ bà nội là thế hệ trước, cách thức nói chuyện vẫn luôn rất ôn hòa, giọng nói giống như ngâm trong mưa bụi Giang Nam, âm ấm, trầm trầm, cũng mềm mại.

Qua hơn một phút đồng hồ, Lưu Châu Châu mới rên lên một tiếng: "Thật là phiền chết rồi, líu ra líu ríu, là chim à?"

Tính tình Hoàng Tịnh Di bạo phát, bỗng nhiên đứng dậy: "Cậu mới là người chim!"

Lúc này giáo viên đi tới, Thẩm Tinh Lê vội vàng kéo cô ấy xuống, Lưu Châu Châu bị dọa rụt lại một cái, nhưng tư thế Di Bảo muốn đánh người đã làm xong rồi, giáo viên hỏi: "Bạn học, em muốn làm gì?"

Hoàng Tịnh Di cũng không thể nói là em muốn đánh người, thế là ngoẹo cổ một cái nói: "A, mông em ngồi đau nên đứng dậy."

Cô giáo cười cười: "Được rồi ngồi xuống đi."

Cô giáo là chủ nhiệm lớp của bọn họ, dạy tiếng Anh lớp Cao nhất ban ba, họ Liễu, tên Liễu Vân.

Cô giáo Liễu nói: "Ngày mai bắt đầu tiết đầu tiên của chúng ta, tối nay không có việc gì, cô chiếu một bộ phim cho các em xem nhé."

"Được ạ được ạ." Các bạn học vỗ tay.

"Các em muốn xem phim gì?" Cô giáo hỏi.

"<Đại thoại tây du> <Thiếu nữ u hồn> <Ẩm thực nam nữ> <Spider-man> <Đội bóng Thiếu lâm>"...

Cô giáo Liễu nói: "Được rồi, cô là giáo viên tiếng Anh đương nhiên muốn cho các em xem phim tiếng Anh, hay là cô đề cử cho mọi người một bộ phim tiếng Anh nhé."

Các bạn học a lên một tiếng. Chẳng lẽ là phim giáo dục gì sao?

"Là <The Shawshank Redemption*> các em chưa từng xem cũng không thấy gọi tên, thật ra rất hay, các em xem hãy chăm chú nghe đối thoại." (*: The Shawshank Redemption là một bộ phim tâm lý của Hoa Kỳ phát hành vào năm 1994, do Frank Darabont viết kịch bản và đạo diễn, dựa trên tiểu thuyết của Stephen King, Rita Hayworth and Shawshank Redemption. Các diễn viên chính trong phim là Tim Robbins trong vai Andy Dufresne và Morgan Freeman trong vai Ellis Boyd "Red" Redding.)

Phim này quả thật rất hay, tối thiểu nhất là ở tuổi đó của Thẩm Tinh Lê bị sự cơ trí của nam chính hấp dẫn mất rồi.

Phim chiếu xong, thùng thuốc nổ giữa Hoàng Tịnh Di và Lưu Châu Châu lại hơi nhen nhóm lên, Hoàng Tịnh Di bởi vì Thẩm Tinh Lê lôi kéo mà không thể thật sự làm gì, nhưng bạn ngồi cùng bàn của Lưu Châu Châu tương đối nhàn rỗi, cô ta vẫn rất muốn nhìn xem người bạn cùng bàn thích học tập này là người như thế nào, ở bên cạnh xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện.

Lưu Châu Châu vỗ bàn một cái, căm hận nói: "Bạn học, cậu không muốn ở lại thì đi ra ngoài đi."

Hoàng Tịnh Di cũng ghét cô ta, rõ ràng tối nay tất cả mọi người đều nói chuyện sôi nổi, dựa vào cái gì mà khai đao với cô. Nhưng xem xét thời gian, cách giờ tan học buổi tối còn năm phút, cô liền nói: "Tôi có thể ra ngoài, nhưng cậu cầu xin tôi đi, tôi liền ra ngoài."

A, thật là đê tiện.

Lời này làm cho Lưu Châu Châu tức giận đỏ mặt.

Giọng nói của hai người đều rất lớn.

Lúc này, trong phòng học đột nhiên xuất hiện một tiếng ho khan trầm thấp của nam sinh, là nam sinh ngồi nghiêng người ở phía trước, cả buổi tự học cậu ta vẫn luôn ngủ, bao gồm cả từ lúc nhập học đến bây giờ, không có lúc nào là cậu ta không ngủ.

Vị này bị Thẩm Tinh Lê biến thành bạn học với cái ót tròn trịa, đến nay không có ai biết được họ tên. Nam sinh nói: "Ầm ĩ cái gì thế. Hay là đánh một trận đi?"

Lưu Châu Châu và Hoàng Tịnh Di cùng nhìn nam sinh.

Tất cả chuyện này đều bị cô giáo Liễu nhìn thấy.

Kết quả cuối cùng chính là, ngày hôm sau sắp xếp chỗ ngồi, bốn người bọn họ bị xếp tới cùng một chỗ.

Thẩm Tinh Lê và Hoàng Tịnh Di bị ép tách nhau ra, Thẩm Tinh Lê và Lưu Châu Châu một bàn, Hoàng Tịnh Di và nam sinh với cái ót tròn trịa một bàn.

Đúng rồi, nam sinh tên là Tần Vi Vũ.

Một nam sinh cáu kỉnh như tên nghe rất nghệ thuật.

Tần Vi Vũ nhìn thấy Hoàng Tịnh Di líu ríu thì có loại cảm giác rất chó, cảm thấy một năm tiếp theo của mình đều không dễ chịu.

Thẩm Tinh Lê cũng có cảm giác như vậy, cô nhìn thoáng qua Lưu Châu Châu, rất sợ một lời không hợp ý cô ta thì sẽ trừng mắt phát cáu nhìn mình. Tính tình Thẩm Tinh Lê tốt, nhưng lại không phải người ngốc bạch ngọt*. Cũng không phải đối với ai cô cũng có thể giống như đối với Hoàng Tịnh Di, ngoan ngoãn ôm một cái dỗ dành liền thu bạn họ nhỏ vào trong túi của mình. (*: Chỉ những người tương đối đơn giản, đơn thuần, không có quá nhiều tâm cơ.)

Thế là điều cô có thể làm được chính là cố gắng không trêu chọc Lưu Châu Châu.

Mặc dù có lúc chính Lưu Châu Châu cũng rất phiền, lúc làm bài tập luôn phát ra tiếng lải nhải, có lúc còn kéo tóc, khiến cho Thẩm Tinh Lê rất muốn bỏ cô ta vào túi ném ra ngoài.

Có một lần, giáo viên toán học đang nghỉ trưa, Thẩm Tinh Lê và Hoàng Tịnh Di ăn cơm trưa xong, mua một cây kem lắc lư ung dung vào lớp ăn, sau đó mới bắt đầu từ từ làm bài tập. Lưu Châu Châu đã làm toán được hơn phân nửa rồi. Đề bài cuối cùng rất khó, cô bạn giải nửa ngày, chờ đến khi kết thúc giờ nghỉ trưa, Thẩm Tinh Lê làm xong bài tập, Lưu Châu Châu cũng vừa mới giải đề xong.

Cô bạn nhìn thoáng qua vở bài tập của Thẩm Tinh Lê, đề bài cuối cùng dài như vậy mà chỉ viết một hàng lời giải, còn mình lại lít nha lít nhít đến nửa tờ giấy.

Lưu Châu Châu hỏi: "Đáp án đề bài cuối cùng của cậu là cái gì?"

Thẩm Tinh Lê nói: "Căn ba."

Đơn giản như vậy?

Nếu như câu trả lời đơn giản như vậy thì mục đích mà giáo viên ra đề phức tạp như thế là gì?

Lưu Châu Châu cho rằng Thẩm Tinh Lê chắc chắn làm không đúng, mà lời giải còn ít như vậy. Thế là cô bạn ngạo mạn hừ nhẹ một tiếng: "Ngu ngốc."

Lần này Thẩm Tinh Lê rất muốn nắm chặt nắm đấm đấm cho cô ta một cái, nhưng trong trường học không được đánh nhau, nhất là người này còn là người ngồi cùng bàn với mình.

Nhưng cô lại không nghĩ ra mình có thể mắng trả lại điều gì, đơn giản là các loại "Cậu mới ngốc, cả nhà cậu đều ngốc."

Cô giống như cầu cứu nhìn về phía Di Bảo, nhưng cái người Hoàng Tịnh Di không có lương tâm này, lúc khai giảng đã nói muốn bảo vệ cô, lần này ngược lại cùng với bạn cùng bàn của mình thảo luận anime <Tần thời minh nguyệt>, nói là Cái Nhiếp đến cùng có phải là hung thủ giết chết Cận Kha hay không.

Hoàng Tịnh Di sờ sờ khuôn mặt của Thẩm Tinh Lê, qua loa nói: "Ngoan, hôm nào tan học tớ sẽ đánh cô ta một trận."

Thẩm Tinh Lê thả lỏng nắm đấm.

Cũng may buổi chiều giáo viên giảng bài đã chứng minh được đáp án của Thẩm Tinh Lê là đúng, giáo viên Trương dạy toán nói: "Các em không nên bị đề bài phức tạp làm cho mê muội, các em hãy nhớ kỹ, giải đề giống như phá án, càng nhiều điều kiện chính là càng muốn che giấu nguyên lý đơn giản."

Lưu Châu Châu không cam lòng liếc nhìn vở bài tập của Thẩm Tinh Lê, hừ nhẹ một câu: "Gặp may."

*

Nhưng con người không thể luôn gặp may được.

Sự thay đổi thái độ của Lưu Châu Châu đối với Thẩm Tinh Lê là vào lần thi sát hạch lần thứ nhất. Xếp hạng của trường trung học phụ thuộc cũng không phải là căn cứ vào thành tích thi trung học, giáo viên cũng sẽ không công bố điểm thi trung học của các bạn họ, dẫn đến sự hiểu lầm của Lưu Châu Châu đối với Thẩm Tinh Lê.

Bởi vậy lần thi sát hạch đầu tiên chính là lúc thể hiện bộ mặt thật của các vị đại thần.

Sau khi thi xong vào hôm thứ sau liền ra về, ngày hôm sau liền có kết quả.

Lúc vào lớp, cô giáo Liễu cười ha ha đi tới, có thể nhìn ra được cô giáo rất vui vẻ: "Không nghĩ tới, hạng nhất thi khảo sát của khối lại ở trong lớp chúng ta. Là một bạn nữ."

Các bạn học bắt đầu "Woa a" lên.

Trong lòng Lưu Châu Châu kích động, chẳng lẽ là mình?

Cô giáo Liễu nói: "Sau đây cô sẽ thông báo ba hạng đầu của lớp chúng ta, hạng ba, bạn học Lưu Châu Châu, mọi người hãy vỗ tay khích lệ."

Tiếng vỗ tay như sấm nổ, Lưu Châu Châu yên tâm, được rồi, hạng ba cũng không tệ, chí ít vẫn có tên, cũng coi như là đứng vững bước chân trong lớp.

"Hạng hai, Tô Nhất Triết." Là một nam sinh cao lớn đeo kính. Lúc cậu ta đứng lên khiêm tốn hơn Lưu Châu Châu nhiều, đi lên lấy phiếu điểm rồi nhanh chóng bước xuống, giống như không quá nguyện ý xuất hiện trước mặt mọi người.

"Tiếp theo là hạng nhất của lớp chúng ta, cũng hạng nhất của khối."

Lưu Châu Châu nín thở tập trung suy nghĩ, Thẩm Tinh Lê không có cảm giác gì, bởi vì nếu như thông báo hạng hai hạng ba không có cô thì đoán chừng hạng nhất cũng không liên quan gì đến cô, cô biết thành tích của mình đại khái nằm ở đâu.

Cô giáo Liễu nói: "Hạng nhất, bạn học Thẩm Tinh Lê."

"...." Lưu Châu Châu giống như quả bóng da xì hơi, bả vai đều buông thõng ra, ngồi phịch xuống bàn, không thể tin được.

Thẩm Tinh Lê cũng sợ ngây người, lần đầu tiên thi khảo sát cô đã phát huy hết mức rồi? Trong lúc nhất thời có chút lờ mờ, Di Bảo ở phía sau đẩy lưng cô: "Tinh Tinh đại bảo bối, trâu bò đó."

Thẩm Tinh Lê hỏi lại xác nhận: "Thật sự là tớ à."

"Con gái ngoan, chính là cậu!" Di Bảo còn vui vẻ hơn so với cô được hạng nhất.

Lúc này Thẩm Tinh Lê mới run rẩy đứng dậy, mặt đều đỏ lên, tiến lên lấy phiếu điểm.

Cô giáo Liễu vỗ vỗ bờ vai cô, thấp giọng nói: "Cô bé thật là đáng yêu."

"Ô ô." Trong lòng Thẩm Tinh Lê quả thật muốn khóc, người không biết còn tưởng rằng cô được đề tên bảng vàng đấy, lơ mơ cả một quá trình.

Lưu Châu Châu có chút mất mát, nhưng rất nhanh, cô bạn nói với chính mình không thể mất mát như thế.

Cô bạn cần phải giữ mối quan hệ với học bá ngồi cùng bàn không lộ mặt này, không nghĩ tới, bình thường im lặng không lên tiếng nhưng cũng rất được việc,

Sau khi kết thúc giờ học, Lưu Châu Châu nhìn thấy điểm thi toán của Thẩm Tinh Lê là 147 điểm, hẳn là điểm cao nhất lớp, liền hỏi: "Đề bài cuối cùng cậu làm thế nào?"

Thẩm Tinh Lê không cảm thấy đề này khó, vẽ ra hai đường phụ, nói: "Đừng bị ba góc trong dọa sợ, thật ra trong đề không có ích lợi gì. Đề này phải là...."

Cô nói rất dễ dàng.

Thẩm Tinh Lê cào tóc nói: "Tớ cũng chỉ thử một chút, không nghĩ tới sẽ làm được. Thật ra không khó."

Thôi nhé, đề bài này chỉ có ba người trong lớp làm đúng.

Lưu Châu Châu cảm thấy Thẩm Tinh Lê rất cần ăn đòn, quả thật muốn đánh cô một trận.

Nhưng cô bạn quyết định trở thành bạn tốt với Thẩm Tinh Lê lại đánh cô, nếu cô báo án thì làm sao bây giờ?

.....

Đảo mắt lại đến chiều thứ sáu, ba giờ liền ra về.

Trong khoảng thời gian này Lưu Châu Châu vẫn luôn dính lấy Thẩm Tinh Lê giải đề với cô, giữa trưa cùng cô ăn cơm, còn mua đồ ăn vặt để lấy lòng cô. Thâm Tinh Lê ăn hàng rất không có khí phách, là cỏ đầu tường gió thổi chiều nào là theo chiều nấy.

Khiến cho Di Bảo rất ghen ghét, muốn thuê Tần Vi Vũ đánh Lưu Châu Châu một trận.

Tần Vi Vũ bó tay: "Các cậu là con gái, ngày ngày đánh tới đánh lui, chuyện gì vậy? Muốn vào đồn cảnh sát ngồi à?"

Bốn người cùng nhau đi ra khỏi cổng trường.

Gần đây Thẩm Tinh Lê có một chút tâm sự, đã là tháng mười rồi, mặc dù rất nóng nhưng mùa thu đã sắp tới rồi.

Đã rất lâu cô không nhìn thấy Ngôn Gia Hứa rồi.

Thật là mất mát.

Tần Vi Vũ hỏi ba nữ sinh: "Các cậu có muốn đi xem phim không? Tớ mời." Dù sao cũng còn sớm.

Lưu Châu Châu và Hoàng Tịnh Di đều hô hào muốn đi, đồng thời túm lấy Thẩm Tinh Lê.

Thẩm Tinh Lê: "Vậy được rồi."

Cửa trường học ngựa xe như nước, không ai nhìn thấy chiếc xe màu đen kia, nhưng có người chú ý đến người đàn ông vóc dáng cao lớn đẹp trai đứng bên cạnh chiếc xe kia.

Lưu Châu Châu nhìn thấy trước, nhẹ nhàng than thở nói: "Wow, thật là đẹp trai."

Hoàng Tịnh Di cũng nói: "Là thần tượng sao?"

"Thần tượng sao có thể không mang khẩu tang."

"Tinh Tinh mau nhìn đi!"

Thẩm Tinh Lê buồn bực ngán ngẩm nhìn sang.

Vậy mà lại là Ngôn Gia Hứa.

Mặc dù anh đeo kính râm nhưng cô nhìn một cái đã nhận ra.

Khóe miệng Ngôn Gia Hứa hơi cong lên, cười đi tới: "Cô bé, anh về rồi."

Anh nói đúng lắm, anh về rồi.

Thẩm Tinh Lê hồi hộp ngẩng đầu, lại có chút muốn khóc, cô rất nhớ anh, cũng rất lâu rồi không nhìn thấy anh.

Hốc mắt cô hồng hồng, thấp giọng nói: "Anh ơi."

Ngôn Gia Hứa khom lưng, nhìn cô thật kỹ, sau đó đưa tay sờ sờ trên sống mũi cô: "Ừm. Tinh Tinh."

Thật ra cũng là giữa trưa mới xuống máy bay, chỉnh sửa cảm xúc một chút, nghĩ thầm rất lâu rồi không nhìn thấy cô bé, không biết khoảng thời gian này cô sống thế nào, ở cao trung có vui vẻ không? Chuyện trong nhà đã giải quyết chưa?

Ngôn Gia Hứa hỏi: "Là muốn về nhà rồi sao?"

Thẩm Tinh Lê "trung thực" gật đầu: "Đúng vậy." Sau đó nói với đám bạn tốt của mình: "Tớ muốn cùng anh trai về nhà, các cậu tự đi đi."

Mấy người còn lại: "...." Đã nói cùng nhau đi xem phim mà?

Nhưng bọn họ rất biết điều, không phát ra một lời nào. Nghĩ thầm anh em người ta đã lâu không gặp, nên cho người ta không gian.

Hai người đi đến nơi không có nhiều người, đậu xe lại.

Thẩm Tinh Lê hỏi anh: "Công việc của anh đều xử lý xong rồi sao?"

Ngôn Gia Hứa cười cười: "Cơ bản thì xong rồi, có thể về được."

"Vậy anh về khi nào?"

"Ba tiếng trước." Anh nói thẳng.

"...." Chưa được bao lâu. Thẩm Tinh Lê vẫn nói: "Vậy là mới về lúc trưa, bây giờ anh mới tới thăm em sao?"

Ngôn Gia Hứa bị cô chọc cười, nói: "Anh cũng chỉ về nhà tắm rửa một cái, ngủ chưa được một tiếng đã đến rồi."

"Đồ không có lương tâm, muốn anh mệt chết sao? Em đang phát cáu với anh à?"

"...."

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ăn No Sao, truyện Ăn No Sao, đọc truyện Ăn No Sao, Ăn No Sao full, Ăn No Sao chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top