Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Ai Thấy Con Rồng Của Tôi Đâu Không
Editor: AmiLee
Hai ngày gần đây bởi vì rối rắm vấn đề "Kỷ Dao không xa xôi" rốt cuộc là ai, Louis thần kinh vẫn luôn căng thẳng, phải đến rạng sáng hai ba giờ mới đi ngủ.
Sau đó sáng sớm giống như người máy lên dây cót phải dậy đi làm, mắt mang theo tơ máu vì ngủ không đủ giấc.
Khi đang ở thư phòng phê duyệt văn kiện, icon APP siêu A trên màn hình ảo đột nhiên lóe lên một chút, nhắc nhở chú ý đặc biệt có đổi mới, anh tiện tay nhấn mở, sau đó nghe được đoạn lời nói kia của Kỷ Dao.
Louis: "!"
Tiếng đồ vật rơi vang lên, do anh kích động nên động tác quá lớn, đem ống đựng bút bằng vàng ròng trên bàn sách quét xuống đất.
Tuy rằng giọng của "Kỷ Dao không xa xôi" trên mạng truyền tới thoáng hơi sai lệch, còn mang theo chút giọng mũi sau khi bị cảm, nhưng giọng cùng cách nói chuyện này cùng A Dao giống nhau như đúc, anh tuyệt đối sẽ không nghe lầm!
Louis ngón tay hơi run run, tiến vào máy chủ mạng siêu A, tra được "Kỷ Dao không xa xôi" dùng mã đăng ký thân phận là M054561433000X.
Sau đó sao chép rồi đăng nhập lần nữa vào cục quản lý hộ tịch, đưa cái mã này vào thanh tìm kiếm.
Mấy giây qua đi, một phần hồ sơ xuất hiện ở trên màn hình.
Kỷ Dao • Evans, nam giới, sinh ngày 9 tháng 3 tinh lịch năm 214, thú hình là thỏ tai cụp, song thân đã mất, từ tinh lịch năm 226 được thôn dôn Emma • Evans thôn Thải Hồng thị trấn Bạch Vân khu M05 nhận nuôi..
Louis gắt gao nhìn chằm chằm thông tin có chút mơ hồ, nhưng ảnh chụp cùng khuôn mặt thiếu niên khắc trong đáy lòng anh hoàn toàn trùng khớp, là A Dao của anh, lúc này sẽ không nhận sai nữa.
Hồ sơ ghi chú rõ thú hình là thỏ tai cụp, rất có thể là A Dao bị một cơn bệnh nặng, hoặc là xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, làm cho hiện tại mất đi năng lực hóa thú, cũng giống như mình.
Đáng chết, tại sao anh lại ngốc như vậy! Khi hoài nghi anh trước tiên phải trực tiếp điều tra hồ sơ của "Kỷ Dao không xa xôi" ngay chứ, như vậy sẽ không phải lãng phí hai ngày trời!
A Dao sở dĩ đi theo nhân vật lớn nào đó đến Đế Đô, khẳng định là xuất phát từ nỗi khổ tâm nào đó, mà không phải muốn leo lên quyền quý.
Đến nỗi đối với tin nhắn anh gửi đều chối bỏ hoặc không thèm đáp lại, cũng xuất phát từ mục đích tự bảo hộ bản thân, do anh không cho em ấy thấy qua thân phận của mình.
A Dao sẽ cảnh giác cũng là chuyện thường tình, tại sao chính mình lại hoài nghi em ấy, thật là đồ phá hoại!
Louis mừng rỡ như điên lại ảo não tự trách, vỗ một tay đi xuống thiếu chút nữa đem cái bàn dày nặng bằng gỗ đặc chia năm xẻ bảy.
"Bệ hạ, ngài xảy ra chuyện gì vậy?"
Brandon ở phòng cách vách đợi lệnh nghe được động tĩnh không đúng, chạy tới dò hỏi.
Đại Đế cảm xúc rõ ràng rất kích động, đồng tử sáng đến kinh người, nhấc chân liền đi ra ngoài:
"Ta muốn lập tức đi ra ngoài một chuyến!"
Brandon không rõ nguyên do:
"Ngài muốn đi đâu vậy ạ?"
Đúng vậy, đi nơi nào? Bước chân Louis ngừng lại, phát hiện trước mắt mình còn không biết nơi ở cụ thể của A Dao là chỗ nào của Đế Đô.
Lấy chiếc vòng trên tay nhanh chóng nhấn nhấn vài cái, vội vàng hỏi:
"Ông xem bức ảnh này là chụp ở nhà nào?"
Trước mắt phóng ra một tấm hình, Brandon nhìn lên, là một tấm ảnh chụp phong cảnh ngoài cửa sổ từ phòng nào đó.
Phân biệt từ gần đến xa là tuyết trắng xóa bao trùm mặt cỏ rộng lớn, bụi cây tu bổ chỉnh tề, cây bách cao lớn cùng với mái vàng cao nhất của chính điện, lập tức nói:
"Nơi này cách hoàng cung rất gần, hẳn là trên một km bên trong nội thành!"
"Vô nghĩa, không cần ông nói, ta cũng nhìn ra được."
Louis hiếm khi chửi thề:
"Ta là hỏi nhà này cụ thể ở đâu!"
Brandon rụt rụt cổ, hai tay đối với ảnh chụp khoa chân múa tay, vắt hết óc mà phân tích.
"Từ góc độ cửa sổ cùng chính điện tới phán đoán, gian nhà này đại khái ở hướng hoàng cung năm giờ, ở vùng đó hình như có nhà Đại thần tài chính Bartlett, nhà chủ tịch quốc hội Colin cùng nhà thượng tướng Antonio."
Louis hít sâu một hơi:
"Lập tức chuẩn bị xe, ta muốn đi qua từng nhà một chuyến!"
Brandon sờ không được óc nói:
"Bệ hạ, ngài vì cái gì muốn đích thân tới cửa? Gọi ba vị đại thần này vào cung tiếp kiến không được sao?"
"Không được."
Louis quả quyết phủ định:
"Ta không phải muốn gặp bọn họ, mà là muốn tìm người!"
"Tìm người? Ai vậy ạ?"
Brandon vẻ mặt mờ mịt.
Louis lười nói nhảm, một phút cũng chờ không được, bước nhanh ra ngoài.
Brandon phản ứng lại, đột nhiên vỗ vào đùi một cái, trời ơi, là thiếu niên tóc đen tên A Dao kia ở nhà một trong số ba vị đại thần đó sao?
Không thể nào, mình đã phái nhiều người đi tìm như vậy mà ba tháng trôi qua cũng chưa tìm được tung tích, Bệ hạ làm thế nào mà tìm ra được?
Không kịp nghĩ nhiều, Brandon chạy nhanh đuổi theo.
* * *
"Evans, tới phòng khám rồi."
Tài xế ngừng xe một bên:
"Cậu vào khám bệnh đi, tôi ở bên ngoài chờ cậu nha?"
Kỷ Dao ngượng ngùng làm phiền người khác, thu hồi vòng tay nói:
"Không cần đâu, cũng không biết đến lúc nào mới có thể khám xong, khi nào xong tôi tự mình đi xe trở về, cảm ơn anh đưa tôi đến đây."
"Vậy được, tôi đi về trước nha."
Tài xế ngày thường đều vì Antonio phục vụ, hoặc chính là quản gia Charles, đây vẫn là lần đầu chở một người hầu, trong lòng vốn dĩ đã có chút suy nghĩ, nghe Kỷ Dao nói như thế liền mừng rỡ về dinh thượng tướng trước.
Vì thế Kỷ Dao một mình vào phòng khám, đem áo khoác quân đội cởi ra treo ở trên giá treo mũ áo cạnh cửa, nói với hộ sĩ tiếp đãi ở sảnh ngoài:
"Xin chào, tôi tên Evans, cùng bác sĩ Carl có hẹn trước lúc chín giờ khám bệnh."
"Được, xin chờ một lát, tôi đi xin chỉ thị của bác sĩ Carl."
Nữ hộ sĩ xoay người đi vào một văn phòng có tường kính.
Trong văn phòng, Carl người mặc áo blouse trắng ân cần mà chiêu đãi một người khách thăm.
Đối phương cũng ăn mặc một chiếc áo khoác blouse bình thường màu trắng, lại mặc ra cao quý ưu nhã như nam thần, bên môi tuy rằng mang theo nụ cười nhạt như có như không, đằng sau gọng kính viền vàng là một đôi đồng tử màu lam lạnh lùng lại hẹp dài giống như một con dao phẫu thuật sắc bén.
Làm cho người ta không dám nhìn thẳng, e sợ giây tiếp theo mình sẽ bị cắt thành mấy đoạn, ném vào thùng đựng đầy dung dịch formalin y học.
Carl cười theo nói: "Ngài Eugene, tôi đã dựa theo phân phó của ngài gọi người trẻ tuổi Evans tới phòng khám xem bệnh, cậu ta hẳn là rất nhanh sẽ tới.
Bất quá ngài vì cái gì mà đặc biệt chú ý tới người thiếu niên này vậy? Cậu ta chỉ là một tùy tùng của Thượng tướng Antonio mới mang về từ nơi khác."
Viện trưởng viện khoa học Hoàng Gia Eugene, người ở lĩnh vực khoa học kỹ thuật làm ra cống hiến kiệt xuất được trao tặng tước vị Nam tước đang ôm cánh tay.
Cao thâm khó đoán mà nói:
"Nguyên nhân gì anh không cần biết, anh chỉ cần dựa theo lời tôi phân phó tới làm là được. Tháng sau báo khoa học Hoàng Gia sẽ cho người đưa tin chuyên đề làm một cái báo cáo cho phòng khám, trước đó anh đem tài liệu chuẩn bị tốt đi."
Carl kích động đến mặt đều đỏ lên, xoa xoa tay nói:
"Cảm ơn ngài Nam tước, tôi nhất định sẽ phối hợp! Tôi hôm nay sẽ chuẩn bị tốt tài liệu, ngày mai nộp lên cho ngài xem qua!"
Eugene lộ ra vẻ mặt khen ngợi nhợt nhạt: "Rất tốt."
Anh say mê với nghiên cứu khoa học, được gọi là nhà nghiên cứu khoa học điên cuồng, trừ bỏ làm thực nghiệm cùng phân tích đối với chuyện khác đều không có hứng thú, ban đầu cũng không biết có một người như Evans tồn tại.
Hôm trước ở khu M05 thành phố Z có một người thân thích bà con xa đang làm cục trưởng cảnh sát gọi điện thoại tới lôi kéo làm quen, muốn xin anh hỗ trợ điều đến Đế Đô.
Eugene vốn dĩ lười để ý đến, nhưng đối phương vì muốn mượn sức nên tiết lộ cho anh một tin tức, nói ở thành phố Z có một thiếu niên thần bí, có dị năng có thể khống chế bệnh phát cuồng.
Sau khi Thượng tướng Antonio trùng hợp phát hiện lập tức đem người này mời chào đến bên cạnh, cùng ngày liền mang đi Đế Đô.
Eugene ngay từ đầu còn nghĩ rằng lời thân thích nói là vô căn cứ, chờ xem qua video Evans trấn an một cảnh sát phát cuồng hưng phấn đến một đêm cũng chưa đi ngủ.
Anh phải lấy được thân thể độc đáo hiếm có của cậu ta đem đi nghiên cứu! Bằng không sao còn là viện trưởng của viện nghiêm cứu khoa học nữa chứ! Cuộc đời không còn ý nghĩa gì hết!
Nếu có thể lợi dụng Evans lấy được tính đột phá để chữa khỏi bệnh phát cuồng thì thành quả trong phương diện nghiên cứu khoa học kia là danh vọng cùng địa vị của mình nhất định có thể nâng lên một bước, thậm chí được ghi vào sử sách của Đế Quốc!
Nhưng mà, vấn đề trước mắt là làm sao lừa được thiếu niên tên Evans kia tới tay.
Nếu đi dinh thượng tướng nói trực tiếp muốn người với Antonio thì khẳng định là không thể thực hiện được, tuy tên kia là người thô lỗ, ngông cuồng tự đại, tính tình nóng nảy.
Nhưng trong tay tên đó cầm quân quyền, thân phận so với mình cũng không thấp hơn, tất nhiên sẽ không đem Evans chắp tay nhường lại, chỉ có thể áp dụng một ít thủ đoạn mới được.
Eugene sau khi suy xét liền mua chuộc một nữ hầu trong dinh thượng tướng truyền lại tin tức có liên quan đến Evans cho mình, hơn nữa kêu nữ hầu kia đem Evans trong dinh thượng tướng lừa ra ngoài, để mình dễ dàng xuống tay.
Đáng tiếc nữ hầu kia không đủ thông minh, sự việc không thành công.
Tối hôm qua vũ hội hóa trang Evans cũng tới, khi vũ hội sắp tan cuộc, anh tìm người giữ chân Antonio, chính mình nhân cơ hội tự mình ra trận dụ hoặc thiếu niên nhìn qua không rành thế sự kia.
Không nghĩ tới Antonio đem người nhìn chằm chằm, lại không thể ra tay được.
Bất quá hôm nay cơ hội cuối cùng cũng tới, Evans bị cảm lạnh, quản gia dinh thượng tướng liên hệ Carl để khám bệnh, sau khi nghe nói xong Eugene lập tức chạy tới phòng khám của Carl, vừa lúc cùng vị bác sĩ gia đình này có việc cần giao dịch với mình.
Evans nguyện ý chủ động phối hợp là tốt nhất, nếu là không muốn, cũng đừng trách anh áp dụng thủ đoạn cưỡng chế.
Chỉ cần đem người bắt đến viện khoa học thì dễ làm rồi, nơi đó là phòng nghiên cứu khoa học cấp bậc tối cao của Đế Quốc, độc lập với hết thảy cơ cấu quyền lợi mà tồn tại, cho dù Antonio là thượng tướng cũng không thể mang theo súng vào cướp người.
Lúc này, trong bộ đàm trên tường truyền đến giọng nữ hộ sĩ dò hỏi:
"Bác sĩ Carl, vị khách tên Evans tới rồi, muốn cho cậu ta chờ một lát sao?"
Eugene lập tức quay đầu, liếc mắt một cái liền nhìn đến sảnh ngoài khu tiếp đãi đứng một người thiếu niên tóc đen mắt đen, khóe môi không khỏi câu lên:
"Không sai, chính là cậu ta, chờ xong tôi lập tức dẫn cậu ta đi viện khoa học."
Thiếu niên kia mặc một bộ đồng phục người hầu không vừa người, nhưng mặt mày như tranh vẽ, khí chất trầm tĩnh, trong đại sảnh âm thanh ồn ào người đến người đi của phòng khám tạo thành một người cao lớn tuấn tú, làm người ta nhịn không được muốn nhìn thêm vài lần.
Lấy kinh nghiệm nghiên cứu sinh vật hàng trăm năm của Eugene, tối hôm qua chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra Evens không giống người bình thường.
Giờ phút này Antonio không ở đây, mình bắt thiếu niên dị năng này dễ như trở bàn tay, tức khắc cả người đều hưng phấn lên, đầu ngón tay hơi hơi tê dại, hận không thể lập tức từ trên người thiếu niên cắt một miếng mỏng, đem tới kính hiển vi cẩn thận quan sát.
Carl lập tức có chút do dự:
"Ngài không phải chỉ cần trông thấy cậu ta là được rồi sao? Nếu đem cậu ta mang đi, tôi giải thích làm sao với Thượng tướng Antonio?"
Eugene cười nhạo một tiếng:
"Nếu bên thượng tướng có hỏi lên thì kêu tên đó trực tiếp đến tìm tôi là được, sẽ không khiến cho anh chọc phải phiền phức, chẳng lẽ anh còn không tin được Nam tước này? Phòng khám này của anh còn muốn mở cửa hay không?"
"Tin được ạ tin được ạ! Về sau còn xin Nam tước chiếu cố nhiều hơn!"
Carl đánh một cái giật mình, chạy nhanh đến đồng ý.
Eugene có tước vị trên người, trong lĩnh vực chữa bệnh cũng có được quyền phát ngôn tuyệt đối, nếu như mình đắc tội anh ta thì về sau chắc chắn không có chỗ đứng ở Đế đô.
Anh lập tức tiến lên mở cửa, nói với hộ sĩ:
"Bây giờ mời vị Evans kia đến đây đi!"
Một lát sau, hộ sĩ dẫn Kỷ Dao vào văn phòng, Eugene ái muội mà hướng cậu chớp chớp mắt:
"Tiểu mỹ nhân, lại gặp mặt, đi theo tôi đi."
Kỷ Dao sửng sốt một chút, tiếp theo liền nhận ra, đây là người mặc áo bành tô ngày hôm qua khi vũ hội kết thúc đến gần cậu, không rõ nguyên do hỏi:
"Ngài rốt cuộc là ai? Muốn tìm tôi có chuyện gì không?"
Nếu nói vị đại nhân có thân phận cùng Antonio không sai biệt lắm này đối với mình nhất kiến chung tình* thì Kỷ Dao cũng không tin.
*Nhất kiến trung tình: Vừa gặp đã yêu.
Tối hôm qua ở trên vũ hội gặp mặt, cậu cùng người này căn bản là không quen biết.
Carl vội nói:
"Vị này chính là viện trưởng viện khoa học Hoàng Gia Nam tước Eugene, nghe nói cậu bị bệnh, tính toán mang cậu đi viện khoa học tự mình làm kiểm tra cho cậu, đây chính là vinh hạnh của cậu đó!"
Kỷ Dao cảm thấy càng không thích hợp, mình bất quá chỉ bị cảm lạnh, cần phải đưa mình cho một vị tầng lớp quý tộc, nhà khoa học đứng đầu ở viện khoa học tới giúp cậu khám bệnh sao?
Cậu đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, chẳng lẽ Eugene từ con đường nào đó biết được cậu không phải người tinh cầu Alpha, bắt cậu tiến hành giải phẫu nghiên cứu?
Kỷ Dao trong đầu hiện lên một ít hình ảnh khủng bố trong điện ảnh, trong lòng không khỏi ớn lạnh, cảnh giác mà nói:
"Không dám nhận, tôi chỉ là bị cảm lạnh nhỏ không đáng kể ở phòng khám kiểm tra cũng được, cho nên không phiền toái ngài Eugene."
Eugene từ trước đến nay luôn kiêu căng cao ngạo, tự hỏi đối với thiếu niên thân phận thấp kém này đã đủ vẻ mặt ôn hòa, ai ngờ đến cậu nhóc này cư nhiên không biết tốt xấu, quả thực chính là mạo phạm cùng bất kính với mình!
Lập tức thu ý cười, trên thấu kính chợt lóe ánh sáng, lạnh lùng nói:
"Bổn Nam tước nói cậu có bệnh, vậy chính là cậu có bệnh. Tôi kêu cậu đi mà cậu dám không đi?"
Kỷ Dao cười một chút, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nói:
"Xin lỗi, Ngài Nam tước, tôi không phải vật sở hữu của ngài mà phải nghe lời ngài, nếu tôi không muốn đi thì tôi đây có quyền không đi."
Carl nghe được quai hàm giật tăng tăng, cậu nhóc này thật là người vô tri không biết sợ, cư nhiên dám làm trái ý của Nam tước Eugene, chán sống rồi sao!
Eugene ở trước mặt Carl quét sạch mặt mũi, lập tức đứng dậy, giận tím mặt, một đôi mắt lam nhanh chóng sung huyết đỏ lên, há miệng phun ra một cái lưỡi dài xẻ nhọn đỏ tươi, phát ra một tiếng hét quái dị chói tai.
Xong rồi xong rồi ngài Nam tước nổi cơn phát cuồng! Carl kinh hồn khiếp vía, đã quên phòng khám của mình có thuốc trấn an, vội vã ôm đầu trốn vào phía dưới bàn làm việc.
Ngay sau đó, viện trưởng tuấn mỹ cao lãnh không thấy đâu, trong văn phòng nhiều ra một con mãng xà dài sáu bảy mét, to bằng miệng chén màu sắc sặc sỡ, tính uy hiếp mười phần mà đưa cái đầu rắn hình tam giác về phía Kỷ Dao, trong miệng cái răng nanh uốn lượn như móc câu sắc bén lạnh lẽo có thể một nhát trí mạng.
Kỷ Dao hơi kinh ngạc một chút, nhưng lại không hoảng sợ. Trên thực tế sau khi cùng một con rồng khổng lồ như núi thân mật tiếp xúc qua, cậu đã khắc phục được tâm lý sợ hãi đối với loài bò sát, vô luận là nhìn đến con gì đều không làm cậu sợ đến biến sắc nữa.
Không đợi con mãng xà có động tác, Kỷ Dao đã đưa tay lên xoa cổ rắn trước một bước, nghiêm mặt nói:
"Ngài Nam tước, xin ngài bình tĩnh, không cần làm ra bộ dạng hung thần ác sát này, nếu không sẽ dọa sợ bệnh nhân trong phòng khám."
Mãng xà lập tức ngây ngẩn cả người, cái lưỡi một khắc trước còn phun xì xì làm người ta da đầu tê dại giờ xiêu xiêu vẹo vẹo mà gục xuống ở bên miệng, nhìn có hai phần buồn cười.
Kỷ Dao tiếp tục cố gắng:
"Nghe lời, biến trở về hình người đi, tôi cảm thấy ngài vẫn là bộ dáng nhân loại đẹp trai hơn một chút."
Mãng xà thu hồi cái lưỡi, hình thể nhanh chóng thu nhỏ lại, một lần nữa biến thành người mặc áo khoác blouse trắng Nam tước Eugene, chỉ là biểu tình còn có chút hoảng hốt, giống như có một giấc mộng ly kỳ ngắn ngủi, lẩm bẩm nói:
"Đây thật không khoa học, sao làm được vậy.."
Vô luận nghe người khác miêu tả thần kỳ đến cỡ nào, hoặc là nhìn thấy biểu hiện của Kỷ Dao trong video có bao nhiêu nguyên lý không hợp khoa học, đều không mãnh liệt bằng tự mình thử nghiệm.
Carl hoàn toàn không biết trước sự tình, cũng là một bộ dạng như thấy quỷ, từ bàn làm việc phía dưới chui ra, vẻ mặt dại ra mà nhìn Kỷ Dao.
Kỷ Dao lại cười:
"Nam tước Eugene, ngài hiện tại có thể nói cho tôi biết vì sao nhất định phải mang tôi đi viện khoa học không?"
Eugene phục hồi lại tinh thần, đẩy đẩy gọng kính trên mũi hơi tuột xuống, dường như đối với biểu hiện ngu xuẩn của mình vừa rồi rất là ảo não, còn may trong phòng trừ bỏ mình cũng chỉ có Kỷ Dao, không đúng, còn một người nữa..
Nhận thấy được ngài Nam tước liếc mình với hai con mắt sắc bén hình viên đạn, Carl phản xạ có điều kiện mà đem cổ co rụt lại, liều mạng xoa mắt:
"Ôi, vừa rồi mắt tôi bị cát bay vào đau chết mất, cái gì cũng chưa nhìn thấy!"
Eugene hừ lạnh một tiếng, lúc này mới chuyển hướng nhìn Kỷ Dao, ánh mắt cùng vừa rồi hoàn toàn bất đồng, khi nói chuyện ngữ khí có thể nói là bình dị gần gũi, thậm chí mang theo hai phần tự trách xin lỗi.
"Rất xin lỗi, Evens thân ái, vừa rồi là tôi quá xúc động, cậu ngàn vạn lần không cần để ở trong lòng. Như cậu cũng biết, người tinh cầu Alpha chúng ta lúc sinh ra trong gien đã có sẵn khuyết tật, nếu bị kích thích ở trình độ nhất định sẽ dẫn đến bệnh phát cuồng, đối với chính mình và người khác rất nguy hiểm.
Tuy rằng tiêm thuốc trấn an vào cũng có thể làm cho người ta trấn định xuống, nhưng vẫn tồn tại tác dụng phụ không nhỏ.
Tâm nguyện lớn nhất cuộc đời tôi chính là giải được nan đề này, làm cho bá tánh của Đế Quốc không bị áp chế bởi loại bệnh nan y này nữa, đáng tiếc là đã nhiều năm qua như thế trước sau không có tiến triển cả.
Nghe nói cậu thể chất khác người thường, có thể làm người nổi cơn phát cuồng bình tĩnh lại khôi phục lý trí, tôi ngay lập tức buông bỏ công việc đang làm đuổi tới nơi này.
Tôi tuyệt đối không muốn làm tổn thương cậu, chỉ là nghĩ cùng cậu hợp tác, thông qua cho cậu làm một ít kiểm tra đo lường gien phân tích xem nguyên nhân tại sao có được dị năng, chắc là có thể hoàn toàn loại trừ tận gốc cái gien khuyết tật này.
Một khi nghiên cứu thành công, đến lúc đó bá tánh toàn Đế Quốc sẽ vô cùng cảm kích cậu, cậu sẽ trở thành nhân vật lớn trên tinh cầu Alpha mà nhà nhà đều biết, danh lợi tiền tài còn không phải kiếm dễ như trở bàn tay hay sao? Như thế nào, hiện tại cậu có thể cùng tôi đi viện khoa học không?"
Kỷ Dao cũng không phải ngốc bạch ngọt, không rành thế sự, không biết nhân gian hiểm ác, sẽ không bị Eugene dăm ba câu dụ dỗ đến đầu óc choáng váng.
Vị quý tộc đầu sủi cảo viện trưởng khoa học này sở dĩ hao tổn tâm sức mà thuyết phục mình, chỉ sợ càng nhiều là xuất phát từ tâm ý riêng, còn sức khỏe của bá tánh Alpha và y học phát triển trên khách quan là cùng có lợi
Mà cậu đích xác làm không được việc không liên quan đến mình.
Suy xét một lát sau, Kỷ Dao nghiêm túc mà nói: "Nam tước Eugene, tôi không có nghĩ tới làm một nhân vật lớn kiếm được nhiều tiền, bất quá nếu có thể giúp được ở phương diện nghiên cứu cùng trị liệu bệnh phát cuồng thì tôi có thể đi theo anh làm kiểm tra đo lường.
Nhưng tôi hiện tại là tùy tùng của Thượng tướng Antonio, không thể tự tiện rời đi, nếu muốn trước phải được sự cho phép của anh ta đã."
Eugene lập tức nói: "Cái này cậu không cần lo lắng, tôi sẽ giải quyết! Antonio muốn cậu đi theo anh ta đơn giản là muốn cho cậu thay anh ta khắc chế bệnh phát cuồng.
Nhưng mà cách làm này quá ích kỷ, nếu cậu hướng anh ta xin chỉ thị, anh ta trả lời khẳng định chỉ có một chữ " Không ".
Evans, cậu đi theo Antonio chỉ có thể giúp một mình anh ta, đi theo tôi lại có khả năng cứu vớt bốn tỷ dân toàn Đế Quốc, cậu cảm thấy cái nào quan trọng hơn?"
Kỷ Dao không thể không thừa nhận vị Nam tước này am hiểu rất rõ nhân tâm, có một bộ dáng rất cao minh nói như thật, khiến người ta căn bản không thể cự tuyệt, vì thế cậu gật đầu đồng ý.
Eugene mặt lộ vẻ vui mừng:
"Chuyện đó không nên chậm trễ, chúng ta hiện tại liền đi thôi!"
Kỷ Dao đi theo Eugene rời khỏi phòng khám, đến áo khoác quân đội cũng quên lấy.
Carl trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hai người đang đi ra ngoài, nguyên lai cậu nhóc tên Evans này có được dị năng, sớm biết như vậy anh đã..
Quên đi, sớm biết vậy cũng vô dụng, anh chỉ là một bác sĩ không quyền không thế làm sao tranh được với Thượng tướng Antonio cùng Nam tước Eugene chứ!
* * *
Dinh thượng tướng trong nội thành, nghe người làm thông báo nói nội tổng quản hoàng cung Brandon tới.
Charles vội vàng đi ra cửa, hướng đối phương khom lưng kính chào:
"Ngài Brandon, chào buổi sáng. Thượng tướng của chúng tôi sáng sớm đi quân bộ, xin hỏi ngài ghé thăm tệ xá có chuyện gì không ạ?"
Brandon gấp không chờ nổi hỏi:
"Trong phủ các người có một người tùy tùng mới tới tên A Dao phải không?"
Đi hai nhà trước đều không thu hoạch được gì, ông trời phù hộ lúc này ngàn vạn lần không nhầm lẫn nữa, nhất định phải tìm được người, nếu không ông sợ Đại Đế dưới cơn tức giận sẽ ở bên đường biến hình, đem mình hoặc là những người khác một ngụm nuốt luôn.
Charles nao nao, theo sau nói:
"Hồi bẩm đại nhân, cũng không có, toàn phủ chúng tôi trên dưới đều không có một người tên A Dao."
"Vậy Kỷ Dao • Evans đâu?"
Cạnh cửa cổng đậu một chiếc xe hơi màu đen mang biển số hoàng gia, đằng sau lớp cửa kính đột nhiên có người hỏi một câu, thanh âm trầm thấp dồn dập.
Cửa kính trang bị trên xe chính là kính một chiều đẫm màu, Charles nhìn không thấy người đàn ông bên trong có bộ dáng gì.
Nhưng chỉ dựa vào nội tổng quản hoàng cung Brandon tự mình xuống xe dò hỏi, mà người này lại có thể an ổn ngồi trong xe ẩn phía sau màn, là có thể phán đoán thân phận người này khẳng định cao hơn so với Brandon.
Mà Brandon là cận thần bên người Louis Đại Đế, chỉ nghe lệnh một mình Đại Đế, ngồi trong xe chẳng lẽ là?
Charles không dám nghĩ tiếp, dù trong lòng có nhiều nghi ngờ, lại chỉ có thể càng thêm cung kính mà đáp:
"Người này thật ra là có, hôm trước thượng tướng từ thành phố Z mang về một cậu nhóc."
"Vậy cậu ấy hiện tại ở nơi nào? Cùng Antonio đi quân bộ sao?"
"Không, cậu ấy hôm nay có chút không thoải mái, nửa giờ trước đi phòng khám của Carl ở khu phố Wood khám bệnh."
Xoay quanh xe hơi nhỏ áp suất thấp giống như thực thể, phảng phất tùy thời đều sẽ phá tan cửa sổ xe bộc phát ra:
"Cái gì, em ấy sinh bệnh? Các người ngược đãi em ấy sao?"
Charles đánh cái rùng mình, nhanh chóng làm sáng tỏ:
"Tuyệt đối không có! Chúng tôi chưa bao giờ khắt khe với người làm, Evans chỉ là bị cảm lạnh, cũng không phải bệnh nặng."
Lão quản gia nhịn không được ở trong lòng suy đoán, chẳng lẽ Evans có bối cảnh khó lường, là anh em hoặc con riêng lưu lạc bên ngoài của vị đại nhân thần bí trong xe này sao? Bằng không tại sao sẽ khẩn trương như vậy?
Khi đang nói chuyện, vừa lúc xe đưa Kỷ Dao đi phòng khám trở về, tài xế xuống xe một mình.
Charles trong lòng trầm xuống một chút:
"Sao chỉ một mình cậu trở lại, Evans đâu?"
Tài xế cũng không biết xảy ra chuyện gì, thuận miệng nói:
"Phòng khám người xếp hàng xem bệnh quá nhiều, cậu ấy không biết còn phải chờ ở đó bao lâu, nên tôi đi về trước."
Xe hơi nhỏ truyền đến tiếng của người đàn ông đang gõ kính: "Đến khu phố Wood."
"Vâng!"
Brandon đáp, nhanh chóng kéo cửa lên chỗ điều kiển xe.
Xe hơi có tính năng ưu việt phát ra một tiếng gầm rú mạnh mẽ, nháy mắt đã tăng tốc, nhanh như điện mà phóng đi, đuôi xe bay lên một đường khói nhẹ.
Charles nhìn theo xe hơi giống như lửa thiêu mông chạy đi, nhanh chóng báo tin tức cho thượng tướng nhà mình về chuyện vừa xảy ra.
Viện nghiên cứu khoa học Hoàng Gia ở phía tây hoàng cung, Eugene tự mình lái xe chở Kỷ Dao đến, trên đường không ngừng từ kính chiếu hậu đánh giá cậu:
"Evans, tôi rất tò mò, cậu thú hình là con gì?"
Kỷ Dao nói:
"Thỏ tai cụp."
Eugene huýt sáo một cái:
"Hay quá, tôi thích thỏ tai cụp, khó trách tôi vừa thấy cậu đã cảm thấy rất thân thiết! Loài có cái tai dài gục xuống cả người lông xù xù, quả thực là sinh vật đáng yêu nhất trên đời này!
Tôi đã từng giải phẫu qua vài con, hiện tại trong nhà còn có một con tiêu bản, tôi tự mình làm, sinh động như thật, cậu có muốn đi cùng tôi nhìn một cái hay không?"
Kỷ Dao:
".. Không cần đâu, cám ơn."
May mà thú hình của cậu không phải thỏ tai cụp, bằng không còn không phải bị dọa sợ mất mật hay sao?
"Thật đáng tiếc."
Eugene nhún nhún vai nói:
"Vậy cậu có thể biến về thú hình cho tôi nhìn một cái được không?"
Kỷ Dao dứt khoát nói:
"Xin lỗi, không thể."
Eugene nghiến răng, trên mặt lộ vẻ ai oán:
"Ôi, Evans thân ái, cậu cũng thật là nhẫn tâm."
Khi đang nói chuyện, xe đã chạy tới một bên ngoài một tòa nhà lớn, kiến trúc bên trong rất trừu tượng khoa trương, giống như cảnh tượng trong phim khoa học viễn tưởng.
Kỷ Dao xuống xe, một đường đi theo Eugene vào trong, anh ta dùng vòng tay không ngừng quét mở từng cánh cửa hợp kim điện tử bị khóa nghiêm ngặt.
Nửa đường đi qua một hành lang thật dài trưng bày tiêu bản hai bên, trên tường được lắp vô số tủ kính lớn nhỏ bên trong ngâm các loại bộ phận cơ thể với hình thù kỳ quái hoặc là nhìn không ra hình thù của sinh vật nào, làm cho người ta sởn tóc gáy.
Eugene giống như người thu thập đồ cổ quý giá nhiều năm, đối với những đồ mình cất giữ được lộ ra ánh mắt si mê mà nhìn chúng, kiêu ngạo mà nói:
"Đây đều là kiệt tác của tôi, nhìn rất tuyệt phải không?"
Kỷ Dao chỉ có thể làm cho anh ta tiếc nuối lần nữa, chỉ nhìn lướt qua đã xoay đầu thật nhanh không dám nhìn lại.
Thật vất vả đi qua hành lang dài, cuối cùng đi vào một phòng thí nghiệm nhìn qua rất cao cấp, từ mặt đất đến trần nhà tất cả đều là màu trắng, bên trong bày rất nhiều thứ cậu chưa từng gặp qua, cũng không biết sử dụng thiết bị chữa bệnh cùng máy móc, nhìn qua rất lạnh lẽo.
Eugene đi đến bên cạnh một chiếc máy lớn, mở nút nguồn điện lên, nói:
"Đem tất cả quần áo cởi ra, nằm lên mặt bàn đi, tôi trước tiên sẽ quét toàn thân cho cậu."
Kỷ Dao cùng anh ta xác nhận:
"Cần phải cởi ra hết sao?"
Eugene khẳng định mà nói:
"Đúng vậy! Bao gồm cả quần lót một chiếc cũng không giữ lại, nếu không sẽ gây nhiễu xạ và ảnh hưởng đến kết quả kiểm tra đo lường."
Kỷ Dao nhìn chiếc máy kia có chút giống máy MRI trên Địa Cầu, phía trước có một cái giường bệnh, phía sau có một cái khoang kim loại hình tròn, bên trong nhấp nháy ánh sáng xanh.
Không biết tại sao khi Kỷ Dao tới gần kia chiếc máy kia, bụng đột nhiên run rẩy một chút, so với lúc trước cảm giác buồn nôn không khoẻ này càng thêm mãnh liệt, giống khi vừa đến thành phố Z được một tháng vậy.
Chẳng lẽ cảm lạnh làm thân thể của mình trở nên mẫn cảm, bản năng đối với máy chữa bệnh này sinh ra bài xích?
Kỷ Dao chần chờ nói:
"Tôi có chút không thoải mái, có thể để sau hãy làm cái này không?"
Eugene sợ cậu muốn đổi ý, lập tức nói: "Cậu bị cảm lạnh đúng không, cảm thấy không thoải mái rất bình thường, nhưng mà không sao, cái này quét rất nhanh, một phút là xong rồi, không cần quá khẩn trương.
Loại bức xạ này đối với cơ thể người tác dụng phụ cơ bản có thể xem như không có, sau khi làm xong tôi lập tức sẽ trả thù lao cho cậu một trăm ngàn điểm tín dụng, lại đưa cho cậu một ít đồ bổ cao cấp giúp cậu điều dưỡng tốt thân thể.
Trừ phi cậu là trẻ vị thành niên dưới mười bốn tuổi hoặc là thai phụ, vậy phải nói cách khác."
Dừng một chút sau trêu chọc một câu:
"Tiểu mỹ nhân, cậu hẳn là đã thành niên rồi đúng không?"
"Đương nhiên."
Lời của Eugene có vẻ rất chân thành, Kỷ Dao cởi áo khoác đồng phục cùng giày, trên người chỉ còn một chiếc áo sơ mi màu trắng, vạt áo vừa che khuất phần đùi.
Cậu thân thể mảnh mai, nhưng cơ xương đều đặn, tay chân thon dài, màu da trắng mịn tinh tế, đứng ở nơi đó giống như tỏa sáng.
Bản thân Eugene có thể so với minh tinh thần tượng, hơn nữa bởi vì liên quan đến nghề nghiệp, lại là tuyệt sắc mỹ nhân, dáng người lại đẹp.
Nếu có cởi hết quần áo thì ở trong mắt anh bất quá chỉ là từ máu thịt, xương và mạch máu từ từ tạo thành cơ thể, cùng heo, ngựa, dê và bò cũng không có gì khác.
Nhưng mà giờ phút này chỉ là nhìn đôi chân trần của Kỷ Dao, lại làm cho hô hấp của Eugene ngừng lại, mắt không dời ra được, hận không thể lập tức nhào lên.
Dùng một con dao phẫu thuật sắc bén nhẹ nhàng cắt lên làn da trắng ngần mỏng manh của cậu ta, nếm thử máu cậu ta là hương vị gì, lại dùng kính hiển vi quan sát tế bào của cậu ta và những người khác có gì bất đồng.
Eugene lắc lắc đầu, khắc chế ý niệm điên cuồng trong đầu mình, tận lực bình tĩnh và lý trí mà nói:
"Tiếp tục cởi đi."
Cởi ra áo khoác giữ ấm, chân trần đứng trên sàn nhà gỗ, Kỷ Dao có chút lạnh, không tự chủ được mà rùng mình một cái, trên cánh tay đều nổi lên một tầng da gà. Nếu đã tới bước này rồi, lại muốn từ chối thì quá làm cao.
Cậu nâng lên tay, cởi cúc áo trên cùng của áo sơ mi, lộ ra xương quai xanh tinh xảo mảnh mai.
Eugene gắt gao nhìn chằm chằm vào động tác của Kỷ Dao, dây thần kinh ngón tay giống như nhẹ nhàng run rẩy, không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước miếng.
"Ngừng lại! Không được cởi nữa!"
Một người đàn ông thân hình cao lớn tóc bạch kim đột nhiên lao vào như một cơn gió, giọng nói vững vàng quát lên, đem hai người bên trong đều hoảng sợ.
Eugene bực bội mà xoay người, trách mắng:
"Ai dám đến phòng thí nghiệm của Nam tước này la lối, còn không mau cút ra ngoài cho tôi!"
Trên người đàn ông mang theo khí lạnh bên ngoài, giống như băng tuyết, Nam tước vừa thấy người đầu lưỡi thoáng chốc hơi cứng lại:
"Bệ, Bệ hạ? Ngài đến nơi đây làm gì vậy?"
Louis không đáp, một bên bước nhanh lướt qua Eugene, một bên cởi áo khoác nỉ dài trên người mình ra, đem Kỷ Dao sắc mặt có chút tái nhợt bọc kín mít từ cổ đến mắt cá chân, tư thế giống như gà mẹ bảo vệ con.
Eugene: "..."
Kỷ Dao: "?"
Cậu không nghe rõ Eugene nói cái gì, bị biến cố bất thình lình làm cho trở tay không kịp.
Cho cậu mặc áo khoác đàn ông thân cao 190 trở lên, so với Kỷ Dao cao hơn nửa cái đầu.
Cậu ngơ ngác mà nhìn vào chiếc cằm cùng sống mũi cao thẳng của người đàn ông, hướng lên trên là một đôi mắt với đồng tử vàng sẫm như đang thiêu đốt dưới ánh mặt trời lúc chiều tà.
Rất xa lạ, rồi lại có loại cảm giác như rất quen thuộc.
Cậu muốn hỏi một câu anh là ai? Vừa muốn mở miệng cái mũi lại ngứa, vì thế hắt xì một cái thật lớn.
Lúc này Kỷ Dao dường như bị người đàn ông tóc bạch kim nửa ôm vào trong ngực, cánh tay bị đè nặng nhất thời rút không ra, không thể giơ tay che lại miệng mũi của mình, vì thế cái hắt xì ngoạn mục này vững chắc mà bay thẳng vào mặt đối phương.
Louis: "..."
Eugene: "!"
Không xong rồi, phun nước miếng mang virus vào mặt Đại Đế chính là đại vô lễ!
Huống chi xưa nay Đại Đế thích sạch sẽ, tính tình nóng nảy như núi lửa đang hoạt động, so với Antonio chỉ có hơn chứ không kém, nếu như trị Evans một tội danh rồi kéo đi nhốt lại, vậy nghiên cứu của mình không phải là sẽ bị chậm lại sao!
Kỷ Dao dùng sức hít cái mũi một chút, một bên tay chân luống cuống tìm khăn giấy một bên ồm ồm mà xin lỗi:
"Rất xin lỗi, tôi không phải cố ý!"
Louis hít sâu một hơi, sau đó mới lau mặt, từ trong túi áo khoác móc ra khăn tay kẻ sọc đưa qua, thấp giọng nói:
"Không sao, cố ý cũng không sao."
Nhìn dáng vẻ A Dao không có nhận ra mình là ai, tuy Louis mừng như điên nhưng có chút hơi mất mát, đây cũng là do anh gieo gió gặt bão.
Vào buổi tối cuối cùng ở trong sơn cốc anh không khống chế được bản thân, đem người làm mệt đến vậy, buổi sáng lại rời đi quá mức vội vàng, A Dao lúc ấy còn chưa tỉnh ngủ, cho nên không kịp nhìn thấy mình trông như thế nào.
Nhưng vô luận như thế nào, có thể tìm được người an toàn là tốt rồi, những cái khác đều không quan trọng!
Kỷ Dao: "?"
Eugene: "..."
Đây đây đây là do anh nghe lầm đi? Chuyện quỷ quái gì vậy, Đại Đế hôm nay uống lộn thuốc sao?
Tuy nói dị năng của Kỷ Dao vô cùng lớn mạnh nhưng Louis Đại Đế tính tình nóng nảy như vậy cũng không nổi giận với cậu ta?
Vậy cũng quá khủng khiếp đi!
Kỷ Dao cầm khăn tay, máy móc mà lau lau cái mũi của mình.
Louis nắm lấy bả vai mảnh mai của Kỷ Dao, nói:
"Đi theo ta."
Kỷ Dao trong đầu một mảnh hỗn loạn, lại phải đi đến nơi nào? Người này rốt cuộc là ai? Tại sao một đám đều muốn mình đi theo bọn họ chứ?
Eugene vội vàng tiến lên ngăn cản:
"Bệ hạ, Evans là đối tượng nghiên cứu của thần, thần đang muốn làm kiểm tra cho cậu ấy, ngài không thể đem cậu ấy đi."
Louis hơi nhíu mày, biểu tình uy hiếp mạnh mẽ tuyệt đối nghiền áp của đế vương đến từ đỉnh cấp chuỗi thức ăn tràn ngập trong phòng:
"Không được, đầu tiên em ấy là một người sống sờ sờ, có suy nghĩ độc lập và tính cách riêng của mình. Huống chi hiện tại còn bị bệnh, ai cũng không thể cưỡng ép hoặc xúi giục em ấy làm kiểm tra vô ích có hại cho cơ thể!"
Eugene trong lòng rùng mình, không tự giác mà lui về phía sau hai bước.
Kỷ Dao thì cả người đều hóa đá, Bệ hạ? Người đàn ông này là Đại Đế tinh cầu Alpha, Louis Đại Đế?
Không thể nào, làm sao có khả năng chứ!
Nhưng mà nhìn kỹ khuôn mặt đối phương tuấn mỹ bắt mắt cùng một mái tóc bạch kim dài đặc trưng, đích xác giống nam chính của bài đăng tháng trước ở thành phố Z phía chính phủ tuyên bố tin tức "Bệ hạ quan tâm đến dân chúng, khi ăn cũng vướng bận dân sinh thành phố X".
Hơn nữa tối hôm qua ở trên vũ hội cậu mới đứng từ xa mà liếc nhìn qua, Đại Đế mang mặt nạ bạc vô luận thân thể cao lớn hay là khí chất quanh thân, cùng người đàn ông trước mắt này hoàn toàn tương xứng, khó trách cậu vừa rồi có cảm giác giống như đã từng quen biết.
Thấy Kỷ Dao ngẩn người đứng đó, Louis không nói gì mà đem cậu bế lên đặt trên bàn thực nghiệm, giúp cậu mang đôi giày dính không ít vết bẩn khi đi ra ngoài.
Sau đó lại lần nữa đem người bế ngang lên, bước nhanh rời khỏi phòng thí nghiệm.
Eugene không dám ngăn cản, cũng không ngăn cản được, không khỏi buồn bực mà đập tường.
Chết tiệt, thật vất vả mới lừa được đối tượng thực nghiệm đến lại bị Louis Đại Đế bắt đi mất rồi!
Hoàng Đế là có thể muốn làm gì thì làm sao? Rõ như ban ngày cường đoạt dân nam, còn có vương pháp hay không!
Được nha, Hoàng Đế đích xác có thể muốn làm gì thì làm, tước vị của mình so ra cũng hoàn toàn không đủ nhìn, bất quá, anh sẽ không từ bỏ như vậy!
Đến khi đi qua hành lang dài bày tiêu bản, Kỷ Dao mới hồi phục lại tinh thần, chỉ cảm thấy bị Louis ôm rất xấu hổ, vội vàng nói:
"Bệ, Bệ hạ, xin ngài hãy để thần xuống."
Louis lập tức từ chối:
"Không được, bên ngoài lạnh lắm, mà em đang bị bệnh."
Kỷ Dao có chút cạn lời, đúng vậy, tôi bị bệnh, nhưng chỉ là cảm lạnh mà thôi không phải bị đứt chân, ôm như vậy thật là quá khoa trương đi.
Cậu không dám dùng sức giãy giụa, sợ không cẩn thận sẽ rớt xuống đất.
Hơn nữa trừ bỏ bên ngoài bọc áo khoác nỉ, Kỷ Dao bên trong một nửa đều không mặc gì, không cẩn thận sẽ lộ ra hết, thật sự rất chướng tai gai mắt, đành phải thành thật mà ở yên trong khuỷu tay của Louis.
Việc ly kỳ xảy ra hôm nay hoàn toàn vượt qua nhận thức của Kỷ Dao, hiện tại trong đầu cậu một mảnh mơ hồ, không rõ tình huống trước mắt đến tột cùng là chuyện gì, quả thực giống đang nằm mơ.
Brandon đang chờ ở bên ngoài tòa nhà lớn, thấy Louis ôm một người ra tới, từ đầu đến chân bọc áo khoác, lập tức tiến ra đón.
Một bên tò mò mà thăm dò muốn thấy rõ thiếu niên kia trông như thế nào, một bên nịnh nọt nói:
"Cám ơn trời, xem ra đã tìm được người, chúc mừng Bệ hạ!"
Louis khóe môi khẽ nhếch, tiếp theo lại liếc ông một cái.
Brandon chỉ kịp nhìn thấy một mái tóc đen mềm mại cùng nửa khuôn mặt trắng như tuyết bị cổ áo khoác che khuất, sau khi chạm phải ánh mắt của Đại Đế nhanh chóng thu hồi tầm mắt, mắt nhìn thẳng đi theo một bên.
Viện khoa học vài tên thành viên nghiên cứu sau khi nhìn thấy Louis đều lắp bắp kinh hãi, lại không dám nói gì, cũng không dám hỏi gì, sôi nổi nghỉ chân dừng bước, kính cẩn cúi đầu về phía Hoàng đế.
Khi vừa mới đi đến cổng lớn của viện khoa học, thì gặp phải một người người đàn ông mặc quân phục cấp cao vẻ mặt phẫn nộ mà vội vàng tiến vào, hai bên chạm mặt nhau.
Antonio cả người chấn động, anh nguyên bản chỉ là tới tìm Eugene tính sổ, không nghĩ tới lại gặp được Louis Đại Đế!
Dị năng của Kỷ Dao xác thật rất ghê gớm, cũng không tới loại trình độ này đi, ngay cả Đại Đế cũng đích thân xuất mã tới cướp người?
"Ngài thượng tướng.."
Kỷ Dao ở trong lòng ngực Louis bất an động đậy, lại bị cánh tay rắn chắc của Louis ôm chặt hơn nữa.
Có thể được phong làm thượng tướng năm sao của Đế Quốc này, Antonio đương nhiên không phải bù nhìn, mà là xông qua vô số núi đao biển máu trên chiến trường nhiều năm qua.
Thấy thế không khỏi tức giận bất bình chất vấn:
"Bệ hạ, mọi việc phải nói đến thứ tự đến trước và sau đi! Evans là thần phát hiện ra trước, cũng là thần đưa từ thành phố Z tới Đế đô, cậu ấy là người hầu của thần!"
"Anh sai rồi, ta quen biết em ấy trước khi anh phát hiện ra em ấy, chỉ là bởi vì nguyên nhân thất lạc. Anh tra tấn em ấy hai ngày, làm hại em ấy bị bệnh, ta hẳn là phải trị tội anh, bất quá niệm tình anh đem em ấy từ thành phố Z tới Đế Đô, đưa đến bên cạnh ta, vậy ưu khuyết điểm bằng nhau, không đáng truy cứu."
Louis mặt lạnh như tiền, sau khi nói xong ôm Kỷ Dao ra ngoài.
Antonio: "..."
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Ai Thấy Con Rồng Của Tôi Đâu Không,
truyện Ai Thấy Con Rồng Của Tôi Đâu Không,
đọc truyện Ai Thấy Con Rồng Của Tôi Đâu Không,
Ai Thấy Con Rồng Của Tôi Đâu Không full,
Ai Thấy Con Rồng Của Tôi Đâu Không chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!