Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Ái Nhân Đích Đại Vô Tình
Bánh xe dừng lại trước một quán cơm, Trịnh Phi giúp ta cởi đai an toàn, kéo ta đi vào. Bên trong mùi thơm của thịt xông khói xông lên mũi, một cỗ buồn nôn từ dưới bụng truyền đến, ta nhịn không được ôm lấy miệng, thẳng ra ngoài bắt lấy một gốc cây, liều mạng nôn mửa.
Dạo ngày nay ít có đụng đến thức ăn, nôn ra đều là mật đắng, khó chịu vô cùng.
"Ta vào hỏi chủ quán có phô mai hay không, ngươi ráng một chút." Vỗ vai ta, Trịnh Phi liền chạy vào thương lượng với chủ quán, một phút sau mới đi ra.
" Đến, ngậm vào sẽ ổn."
Nghe lời hắn ngậm vào miếng phô mai, quả nhiên không còn cảm thấy buồn nôn nữa, ta một bên cảm kích nhìn hắn, khách sáo nói.
"Thực sự cảm ơn ngươi."
Trịnh Phi không để tâm đến, ôm lấy vai ta kéo vào quán, kỳ thực ngậm miếng phô mai kia xong, hiện tại mới cảm thấy đói bụng như thế nào, hai mắt vô thức nhìn con gà luộc trên thanh menu, theo bản năng nuốt nước miếng. Trịnh Phi đứng bên cạnh nhìn ta bật cười, đẩy ta ngồi xuống ghế.
"Ngươi bao lâu chưa ăn rồi, như thế nào nhìn thất thần vậy?"
"Ta... ta không có." Lại xấu hổ cúi đầu, không hay rằng hắn ở đối diện đang lén lút mỉm cười.
"Lão bản... cho hai suất thịt xông khói, một tô canh gà với một đĩa lòng cật."
"Hảo."
Trịnh Phi gọi món xong, ánh mắt hướng đến bụng ta nói.
"Ngươi đang mang thai, uống canh gà mới tốt cho hài tử."
"Cảm ơn. Thực sự... ta chỉ thắc mắc vì cái gì ngươi lại đối tốt với ta, ta bất quá chỉ là tên nam kỹ đê tiện, không có đẹp đẽ gì, hơn nữa... ta đã bao nhiêu lần cản trở tình cảm của Chính Kỳ và Mộng Hi."
"Ngươi mang thai của Chính Kỳ, ta là bạn hắn đương nhiên phải chiếu cố ngươi."
Nhất thời ta kinh ngạc mở to mắt, cảm thấy hai gò má nóng như lửa đốt.
"Ta... ta còn nghĩ rằng ngươi rất chán ghét ta." Không biết rằng câu nói này thanh âm ta run rẩy đến mức nào.
Trịnh Phi nghe tới đây liền chau mày.
"Lần đó ta nhất thời gặp chuyện không vui, vô tình nói lời tổn thương đến ngươi, không nghĩ đến ngươi suy nghĩ nhiều như vậy? Thực xin lỗi."
Thì ra là như vậy, thế nhưng một năm ta lại hiểu lầm hắn, quả nhiên đúng như lời Vương Dương từng nói, Trịnh Phi là người tốt, nhưng so với một chữ này đối với ta còn vĩ đại hơn nhiều.
Thức ăn vừa vặn được mang ra, Trịnh Phi đem toàn bộ canh gà đẩy sang, hất cằm ý bảo ta dùng bữa. Nghĩ đến hài tử sinh ra sẽ được khỏe mạnh như bao hài tử khác, ta đè nén cảm giác khó chịu xuống, cầm lấy muỗng, một lần hai lần lại húp canh.
"Trịnh Phi..." Được một lúc, liền nhớ ra chuyện gì, ngẩng đầu nhìn hắn hô lên.
"Ân?"
"Ngươi nói, Mộng Hi có phải sang nước ngoài không?"
Nhắc đến Mộng Hi, trên mặt hắn dường như có điểm không được khoái lạc.
" Đúng."
Nếp nhăn trên trán co thành một đường méo mó.
"Có chuyện gì? Ngươi vì cái gì lại chau mày?" Hắn nghi ngờ nhìn ta.
"Ta... một tuần trước ta đã thấy hắn."
Trịnh Phi ngược lại càng chau mày.
"Ngươi nhìn lầm chăng?"
"Ta không phải nhìn lầm, lần đó ta thấy hắn đang nói chuyện với một nam nhân. Ta thấy rất rõ, hoàn toàn không có nhìn nhầm người."
"Cái gì?"
Trịnh Phi hạ đũa xuống, hai tay chắp lại trầm mặc suy nghĩ.
"Không nhẽ... khi đó mình cũng không phải nhìn nhầm."
Giọng hắn rất nhỏ, nhưng ta không phải không có nghe thấy.
"Có chuyện gì sao?"
"Không có gì. Ngươi ăn đi."
Suốt bữa ăn, hắn cái gì cũng không nói, hơn nữa đồ ăn cũng ít khi động đến, không nghĩ rằng lời nói của ta lại khiến hắn lâm vào trầm mặc nhiều đến vậy. Nghĩ đến đây, liền nhớ đến Chính Kỳ, lo lắng cho hắn có vì chuyện của Mộng Hi mà phiền lòng hay không?
Rời khỏi quán ăn, Trịnh Phi đưa ta về nhà của Chính Kỳ, bên trong tối om, quả nhiên vẫn là hắn chưa về. Xuống xe, ta không quên đối Trịnh Phi chào một cái, mới lẳng lặng đi tới trước cổng.
Cạch.
Hắn như vậy mà xuống xe, tay châm điếu thuốc.
"Chính Kỳ hắn không cấp ngươi chìa khóa nhà sao?"
"À... không có a."
"Ở bên ngoài lạnh như vậy, chi bằng ta cùng ngươi đợi hắn về." Miệng phả ra hương khói nồng đậm, đối ta nở nụ cười.
Ta một bộ dạng phát ngốc nhìn hắn, cảm kích gật đầu một cái, trong lòng khoái lạc đến nhường nào.
Lại để ý ánh mắt của hắn từ trên xuống nhìn ta, tâm tình không biết khẩn trương làm sao, ngẩng đầu, mới là vô tình bắt gặp ánh mắt của hắn.
"Ngươi vì cái gì chau mày, khó chịu chỗ nào?"
"Không có a." Mỗi một lời nói của hắn, đều tràn ngập tư vị của thuốc lá, ta ở một bên không nhịn được ho khan.
"Ách... ngươi là đang mang thai, ta cư nhiên lại hút thuốc trước mặt ngươi. Thực xin lỗi."
Ta không có ý định đó, nhưng là Trịnh Phi ngẫu nhiên nói ra, khiến ta cũng bối rối chân tay, nhìn hắn đem điếu thuốc đang hút dở ném xuống đất, mạnh mẽ giẫm đạp.
"Như vậy đều có thể tốt cho mẹ và thai nhi rồi."
Khoảnh khắc hắn nở nụ cười, không hiểu sao trái tim ta lại đập nhanh, không... không phải chứ, ngoài Chính Kỳ ra, ta chưa đối với người nào khẩn trương như vậy.
Ting ting.
Bên tai truyền đến tiếng còi xe, ta giật mình ngoảnh mặt, Chính Kỳ hắn đã về, ta không cách nào ngăn được hạnh phúc trong lòng, quên cả việc hắn đối ta chán ghét ra sao, cứ như vậy đi tới trước cửa xe hắn.
"Chính Kỳ.... ngươi đã về."
Hắn mở cửa xe, không nhìn ta, tay cầm chìa khóa mở khóa cổng, nói với Trịnh Phi.
"Ngươi không tìm Vương Dương, lại đi ve vãn loại người như hắn?"
Ta sớm bị câu nói kia làm cho kinh ngạc, rụt rè cúi đầu, hốc mắt ẩm ướt.
"Ngươi đừng quên những gì chúng ta đã nói, ta không giống bọn họ, bao lỗi lầm ta nhất định phải sửa chữa." Trịnh Phi nhìn hắn bằng ánh mắt kiên định.
Sắc mặt Chính Kỳ u tối, cười khinh thường.
"Hắn? Một tên đê tiện xấu xí như hắn sao?"
"Ngươi!"
Nhìn Trịnh Phi đột nhiên giật lấy cổ áo hắn, ta không biết làm thế nào cho phải, vội vã chạy tới can ngăn.
"Đừng." Kỳ thực chính trái tim ta đã co rút, ta biết... ta biết hắn chán ghét ta đến mức nào.
Chính Kỳ đẩy Trịnh Phi, mở cổng, lái xe đi vào, ta nín thở, ngăn không cho nước mắt chảy xuống.
"Cảm ơn ngươi đã đưa ta về. Đi đường cẩn thận."
Trịnh Phi không nói, thở dài, gật đầu lần cuối rồi ly khai.
Trở vào nhà, không khí liền trở nên căng thẳng, ta nghĩ nên bắt chuyện với hắn, nhưng là một lực đạo mạnh mẽ đột nhiên kéo đến, cằm bị Chính Kỳ bóp chặt, ta cật lực khó khăn nhìn hắn, lệ rốt cuộc rơi xuống.
"Ngươi có tư cách gì mà khoe khoang chính mình mang thai của ta. Không biết tự lượng sức mình." Hắn hung hăng nhìn ta, con ngươi như đang thiêu đốt, lãnh khốc, chỉ khiến ta sợ hãi.
"Ta.... ta không có."
"Vậy sao?" Hắn hừ nhạt, vung xuống một cái tát, còn chưa kịp ngã, cổ áo liền bị hắn kéo lên, hung hăng ném ta trên sô pha.
"Muốn sinh hài tử, ta liền cho ngươi sinh hài tử."
Thanh âm của hắn có bao nhiêu là tàn nhẫn, ta hoảng sợ muốn trốn tránh, chân liền bị hắn mạnh mẽ kéo trở về, cảm giác hắn thô bạo kéo quần ta.
"Chính Kỳ... không... không muốn." Ta khóc lớn, tứ chi vô pháp giãy dụa.
"Loại nam nhân có khả năng mang thai như ngươi.... kỳ thực muốn khiến ta ghê tởm. Muốn làm liền làm đi."
Hậu đình bị vật thể to lớn đâm sâu, đau đến tâm tê phế liệt, nhưng trái tim ta càng đau gấp ngàn lần. Chính Kỳ... hắn nguyên lai không chỉ chán ghét ta, còn có ghê tởm ta.
" Đừng.... đau quá... ta còn hài tử... buông tha ta." Hung hăng sáp nhập thẳng đến nội tạng, ta lo sợ hắn như vậy sẽ tổn hại đến thai nhi, liều mạng cầu xin tha thứ.
"Chỉ biết viện cớ."
Nói như vậy, nguyên lai vẫn là dừng lại, ta một tay ôm bụng, nằm trên ghế không ngừng khóc.
"Nói. Ai cho phép ngươi nói chuyện này cho Vương Dương biết!" Đột nhiên kìm lấy mặt ta, hung tợn nói.
"Ta không cố ý. Ta chỉ muốn bảo vệ con của chúng ta. Vương Dương... Hắn.... hắn khi đó muốn... giết..."
" Đủ rồi! Cha mẹ ta đã sớm biết chuyện này, ta còn sự nghiệp, ta còn phải học, ngươi chỉ muốn phá hoại cuộc sống của ta mà thôi! Mẹ kiếp!"
Không có. Ta không có muốn phá hoại cuộc sống của ngươi.
Nghĩ như vậy càng khiến ta khóc càng lợi hại, kéo lấy ống tay áo hắn, yếu đuối nói.
"Ta không có, ta không nghĩ sẽ phá hoại cuộc sống của ngươi... ta yêu ngươi."
Tay bị hung hăng gạt bỏ, hắn cứ thế không liếc nhìn đến ta, lạnh lùng bước lên phòng.
Đè xuống đau nhức từ dưới thân truyền tới, kéo quần lên, hai chân run rẩy đứng dậy, đi được hai bước liền lảo đảo ngã xuống, kêu lên một tiếng, rốt cuộc ngồi một chỗ lẳng lặng rơi lệ.
Khóc được một lúc, đột nhiên dưới bụng trướn lên một vòng, dội ngược lên cổ họng, tay ôm lấy bụng chạy thẳng đến bồn rửa chén, đem toàn bộ phần ăn ngày hôm nay nôn tháo cả ra, trước mắt là một mảnh quay cuồng, ta cứ như vậy mặc cho bóng tối che khuất.
Đến khi tỉnh lại mới phát hiện bản thân nằm trên ghế sô pha, nghĩ đến ngoài hắn ra không còn ai đem ta tới đây, trong lòng ít nhiều cảm thấy ấm áp một chút, ngồi dậy lại nhìn thấy một đĩa dưa chua đặt trên bàn.
Trong vô thức nở nụ cười, vội vã cầm lên dưa chua cắn một miếng, quả nhiên rất hợp khẩu vị.
Hiện tại đã là 11 giờ tối, Chính Kỳ hẳn đã ngủ rồi.
Nghĩ đến bắt đầu từ hôm nay ta phải có nhiệm vụ chăm sóc hài tử, khẩn trương, hạnh phúc đều có, Chính Kỳ mỗi sáng đều phải đến trường, ta cứ ở không nhà hắn cũng không có biện pháp.
Tìm việc làm. Đúng, tìm được việc làm ổn định, như vậy mới có thể kiếm tiền mua sữa và quần áo cho hài tử. Quan trọng hơn, bản thân ta phải cố gắng chịu đựng, bỏ ngoài tai những lời khó nghe của hắn.
"Bảo bối, ba ba nhất định sẽ cho con một cuộc sống hạnh phúc, gia đình chúng ta sẽ luôn ở bên nhau. Ta yêu con."
Hoàn chương 21
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ái Nhân Đích Đại Vô Tình, truyện Ái Nhân Đích Đại Vô Tình, đọc truyện Ái Nhân Đích Đại Vô Tình, Ái Nhân Đích Đại Vô Tình full, Ái Nhân Đích Đại Vô Tình chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!