[12 Chòm Sao] Tiếng Mưa Rơi

Chương 81: 78


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện [12 Chòm Sao] Tiếng Mưa Rơi

Đề thi học sinh giỏi ở hầu hết các môn năm nay đổi mới cơ cấu và dạng bài tập, rất khác so với những năm trước.

Có tổng cộng hai buổi thi, sáng và chiều, mỗi buổi đều vừa vặn ba tiếng đồng hồ để giải đề. Theo thông lệ, đề buổi chiều bao giờ cũng khó hơn đề trước, nếu tạch đề buổi sáng thì coi như không còn gì để níu kéo nữa.

Buổi trưa đứng bóng. Thầy tổng phụ trách dẫn đoàn đi ăn cơm. Mặt đám học sinh phô bày ra đủ thể loại, nhìn vào đã biết có làm bài được hay không.

Thiên Yết gằm mặt ngồi xuống bàn cơm, cậu không dám hỏi mấy câu nhàm tai như làm được hay không, chỉ trông sắc mặt mà đoán. Cậu làm được hai trên năm câu, đối với một đề học sinh giỏi cấp thành phố mà nói, đã là quá tốt rồi, dù sao vẫn đỡ hơn nộp bài giấy trắng.

Mặt Bảo Bình buồn bã như cá chết trôi. Đoán chừng cô không làm được, Thiên Yết liền đẩy dĩa dưa hấu qua, miệng cười giã lã:

-Ăn đi Bảo, còn nước còn tát!

Bảo Bình như bị chạm trúng nỗi đau, cô đập bàn:

-Không thể tin là khó đến vậy!

Xử Nữ lãng đãng cười:

-Làm hết sức là được rồi!

Cô không kì vọng mấy, tham gia cho biết khả năng với người ta. Thi quốc gia gì gì đó, mặc dù Xử Nữ học hành rất giỏi nhưng cũng chưa dám kì vọng đến. Ngoài kia có biết bao người còn tài giỏi, núi này cao còn có núi khác cao hơn. Cô có dịp được tham gia chung cuộc thi đã là phước phần lớn lao, hoàn toàn không dám mơ cao nhiều hơn nữa.

Nhưng nếu như học giỏi cỡ như Ma Kết thì... hoàn toàn có khả năng lắm chứ. Xử Nữ cầm thìa xúc thức ăn, trong đầu vẫn nghĩ ngợi lung tung. Cậu ấy học giỏi như vậy sao lại không tham gia thi?

...

-Hôm nay ôn tập thôi, các em xem lại văn bản, có chỗ nào không hiểu thì hỏi cô.

Cô giáo Thảo không giảng bài mới, đợi tiết sau lớp đông đủ rồi giảng luôn một thể. Lớp đã ít người, nay còn vắng hơn một nửa, chán không buồn nói. Cô mở sách ra rồi lướt mắt nhìn xuống dưới, xem ra bọn nhỏ không có ý kiến gì, để tụi nó tự do muốn làm gì thì làm, còn mình thì lôi mớ bài viết lần trước của lớp ra chấm.

Lớp có Thiên Bình giỏi Văn nhất, viết không quá dài nhưng đủ ý. Cô đọc đến đâu xuýt xoa đến đó, lớp trẻ bây giờ giỏi thật, vốn từ phong phú mà diễn đạt trôi chảy vô cùng, đọc xong liền không ngần ngại cho điểm rất cao.

Bài ngay sau là của Kim Ngưu. Dạo gần đây thằng bé có tiến bộ, mặc dù từ ngữ còn lủng củng nhưng chung quy vẫn khá hơn hồi đầu năm. Cô Thảo căng mắt ra đọc, sao chữ nó xấu thế không biết, không biết nó có đọc được chữ mình viết không nữa...

Đang sửa lỗi chính tả, điện thoại rung lên một tiếng. Là tin nhắn của thầy Trung dạy Toán.

<Chiều tuần sau em có tiết không?>

Cô Thảo mở lịch ra xem, sau đó nhắn lại:

<Dạ không>

<Ừa, vậy mình đi ăn đi, anh mới tìm được một chỗ này được lắm>

Cô không trả lời ngay, vì thấy có gì đó không ổn lắm. Đi ăn thôi sao phải hẹn đến tuần sau?

<Em cũng biết mà, sinh nhật em đó!>

Đọc xong, tim bỗng đập mạnh bất thường, trực tiếp vậy luôn hả. Cô bất giác ôm mặt, bình tĩnh bình tĩnh nào.

<À phải ha... vậy để em rủ thêm mấy anh chị...>

<Không cần đâu, hai chúng ta là được rồi>

Thôi xong, tên này là có ý gì vậy. Cô nhớ lại hồi còn đi học, anh cũng từng hẹn cô như vậy, kết quả là cô đã chịu thương tổn suốt mấy năm trời. Bây giờ có nên tin nữa không, đều lớn hết rồi, anh ấy chắc sẽ không trẻ trâu như hồi đó nữa? Không, cô không nên quá tin người như vậy, nếu đến chỗ hẹn mà lại bị cho leo cây như hồi cấp ba, thì chẳng phải là một cái bẫy mà cô mắc phải hai lần?

Trời, cô phải làm sao đây?

...

Thi xong buổi thứ hai thì nắng đã ngả sang màu hoàng hôn, học sinh tủa ra nhanh chóng, chụm lại thành từng đoàn chuẩn bị lên xe rời điểm thi. Kết quả làm bài cũng không khả quan hơn là bao, nhưng dường như đám học sinh không còn ủ rũ than vãn như hồi trưa nữa.

Xe về đến trường thì đồng hồ cũng điểm sáu giờ tối. Không còn sớm sủa gì nữa, đám a1 quyết định đi ăn tối cùng nhau. Quán ăn chỗ Thiên Bình làm thêm là lựa chọn không tệ. Có điều chỗ này cô đã nghỉ làm, kể từ ngày ba cô về nhà thì Thiên Bình không còn chạy đôn chạy đáo hết chỗ này đến chỗ khác nữa.

Thiên Bình rất thân thiết với chủ quán, vừa bước vào cửa cô chủ đã nhanh chóng nhận ra:

-Thiên Bình, lâu lắm rồi mới gặp con nha!

-Dạ con chào cô!

-Mấy đứa ngồi bàn rồi gọi món đi, chà, có cả bạn trai Thiên Bình nữa hả?

Kim Ngưu ngẩn người mất mấy giây, kí ức chợt ùa về, cái ngày cậu mua hoa dỗ cô ngay tại đây, biết bao nhiêu người đã chứng kiến. Không ngờ cô chủ vẫn còn nhớ, Kim Ngưu cười hê hê đáp:

-Dạ, lâu rồi mà cô vẫn nhớ con!

-Không phải bạn trai gì đâu ạ!

Thiên Bình thở dài đáp, gương mặt bất mãn nhìn mấy đứa còn lại đang nở nụ cười vừa nham hiểm vừa đen tối.

-Thật đấy, không có gì đâu!

Độ đáng tin không phần trăm.

...

-Sư Tử nhìn tươi tỉnh quá, làm bài tốt lắm sao?

-Không, phòng tớ nhiều đứa người ngoài hành tinh như cha nội Ma Kết vậy, vừa nhìn đã không có cửa!

-Mình thì không có câu nào chắc chắn cả, haiz, phụ lòng cô giáo quá rồi!-Bảo Bình xoay đũa chán nản.-Nhận được điểm trứng ngỗng chắc có nước...

Đang nói ngon trớn, Bảo Bình chợt khựng lại khi nhìn thấy góc bàn bên trái khuất sau chậu cây xanh đằng kia, có một gương mặt quen thuộc. Kể từ đêm hôm đó thì đây là lần đầu tiên cô gặp lại dì ta. Sau khi ly dị, có lẽ cuộc sống không còn sung sướng như trước nên mới ăn ở chỗ bình dân thế này. Bà ta ăn cùng với một người đàn ông khác, Bảo Bình chưa gặp người này bao giờ. Bảo Bình lặng lẽ thở dài đưa mắt sang nơi khác, lòng chùng xuống một nhịp, nhưng rồi lại nghĩ, cớ gì vì bà ta mà tự làm bản thân mất vui như thế, tự an ủi bản thân rồi tiếp tục vui vẻ với mọi người.

Góc nhìn không khuất, bà ta cũng đã thấy Bảo Bình.

Hà, có chuyện vui rồi.

Đặt thìa xuống, dì ta nhàn nhã bước đến. Bóng đổ xuống mỗi lúc một gần, Bảo Bình lo lắng toát mồ hôi, chuyện quái gì thế? Lại muốn kiếm chuyện nữa sao, giữa nơi công cộng thế này?

-Bảo Bình, không ngờ gặp con ở đây!

-Ơ... Bảo, ai thế?

Bảo Bình không còn cách nào khác ngẩng mặt lên với thái độ đầy bất mãn:

-Quan hệ giữa chúng ta không tốt thế đâu.

-Ơ xem kìa, con lại ăn nói với người lớn như thế sao?

Bảo Bình tức giận cắn răng, mọi người trong quán đang đổ ánh mắt tò mò, bạn bè xung quanh cũng ngơ ngẩn. Người này, không đổ vấy cho cô là không chịu nổi hay sao vậy. Bảo Bình lớn tiếng đáp:

-Tôi như vậy là đã lễ phép lắm rồi, nhất là với người như dì. Hơn nữa bây giờ tôi và dì không còn quan hệ gì nữa, xin dì đừng làm phiền tôi ăn cơm với bạn bè, cảm ơn.

-Thật vô tâm, dì cũng từng là dì của con, là vợ của ba con mà?

-Đã từng thôi, cảm ơn.

Thật ngỗ nghịch, dì tức tối nghĩ.

-Dạo này hai ba con vẫn khoẻ chứ?

-Vẫn khoẻ, cảm ơn.-Bảo Bình sẵn giọng đáp.-Từ khi không còn ai đó ở nhà, ba con tôi sống rất vui vẻ, rất hạnh phúc, vậy nên không có ai đó là thoải mái nhất!

Dì ta im lặng mất cả lúc, chầm chậm suy nghĩ. Thái độ của con bé vừa xấc láo vừa hả hê như vậy, hình như nó vẫn chưa nhận ra được điều gì bất thường.

-À phải rồi ha, cô có gửi mail cho ba con, con có biết không nhỉ?

-Mail gì? Mà thôi, tôi không hứng quan tâm.

Dì mỉm cười nhạt nhẽo:

-Sao lại không, nhân vật chính là con mà.-Rút từ trong giỏ ra một tờ giấy gập tư, dì tiếp tục giọng điệu nhàn nhã.-Dì lúc nào cũng đem theo, không ngờ lại có cơ hội trao tận tay cho con!

Bảo Bình cau mày khó hiểu, trong lòng bỗng cảm thấy bất an. Bức tường phòng thủ đã vì điệu bộ tự tin đắc thắng của dì ta mà dần sứt mẻ. Cô nhận lấy tờ giấy, cẩn thận đọc từng dòng. Gì thế này, sao lại có tên cô và tên ba của cô nữa. Mấy dòng tiếp theo đều thuộc từ ngữ chuyên ngành, Bảo Bình giỏi Sinh nhưng cũng không hiểu mấy. Nhưng hết thảy đều không quan trọng bằng dòng chữ cuối cùng, mà khi Bảo Bình đọc đến, cả người như chết đứng.

-Dối trá...

Mất cả nửa ngày trời, cô chỉ thốt ra được hai từ như thế.

Sư Tử bên cạnh, lấy tờ giấy sang, khi đọc xong, gương mặt bỗng tái đi. Cậu cầm lấy khuỷu tay Bảo Bình trấn an:

-Bảo Bình, bình tĩnh đi!

-Có chữ kí đàng hoàng, không có chút gian dối nào đâu, cô bé ạ!

Bảo Bình trừng mắt, cảm thấy hai chân như vô lực, đứng không vững nữa. Cô nuốt nước bọt, giấu mọi tức giận vào trong, quyết định tai không nghe mắt không thấy, quyết không vì bà ta mà tỏ ra sợ hãi.

-Tại sao tôi phải tin dì?

-Ồ, vậy là anh ấy vẫn chưa nói cho con biết à? Chuyện mẹ của con ấy, ngày xưa ngoại tình mới sinh được con ra ấy mà!

Câu nói của dì như một phát súng nã thẳng vào bức tường phòng thủ của Bảo Bình. Nước mắt chực trào tuôn rơi như đê vỡ, cô mất hết bình tĩnh, lớn tiếng hét lên:

-Nói dối, không cho phép bà xúc phạm mẹ tôi, không cho...

Bảo Bình sấn đến, nhưng bước được một bước thì Thiên Yết đã ngăn lại. Xử Nữ tức giận đáp:

-Bà ở đây nói hàm nói hồ gì thế, Bảo Bình không muốn nói chuyện với bà, không thấy hay sao? Đừng làm phiền chúng tôi, bà đi đi!

-Nói dối, nói dối...

Nước mắt thấm ướt gương mặt bầu bĩnh của Bảo Bình, sức cô không thể thoát khỏi Thiên Yết, chỉ có thể vừa run rẩy chỉ tay về phía dì ta, vừa lặp đi lặp lại những câu từ đứt đoạn.

Những lời bà ta vừa nói tuyệt đối không phải sự thật. Cô là con gái của mẹ và ba, mẹ yêu cô và ba cô nhiều thế, sẽ không làm những chuyện trái với lương tâm. Bảo Bình rơi nước mắt, khăn giấy Thiên Bình vừa đưa cho vừa đưa lên mặt đã ướt nhẹp. Thấy quán đã loạn, dì ta cũng không muốn nói nhiều nữa, ngạo nghễ bỏ đi.

-Bảo Bình không sao đâu, thời buổi này thật giả lẫn lộn, đừng tin tờ giấy ấy, đừng tin lời bà ta!

Bảo Bình ngẩng mặt, đôi mắt đỏ hoe ngậm nước, cô cố giải thích:

-Mọi người, mẹ mình tuyệt đối không phải người như bà ta nói,... mẹ mình rất... yêu ba mình, không có chuyện...

-Được rồi được rồi, ở đây ai cũng tin cậu, không tin mấy lời xàm ngôn của bà ta đâu!-Kim Ngưu gật gật đầu.

Cậu vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại của Bảo Bình liền reo lên inh ỏi. Cô hít hít một hơi, dụi mắt rồi mở điện thoại lên.

-Alo? Ai vậy...

Bảo Bình vừa lấy lại bình tĩnh chưa được lâu, vừa nghe xong, suýt nữa đã ngất đi. Cô không thể nghe tiếp được nữa, cũng không thể trả lời, cứ như vậy mà buông điện thoại xuống, cả đám bên cạnh lo như lửa đốt, Thiên Bình giật lấy điện thoại thay cô nghe máy.

-Sao? Tai nạn giao thông? Rất nguy kịch?!

Chung quanh ồn ào, tiếng nọ xọ tiếng kia, nhưng hết thảy chả lọt nổi vào tai Bảo Bình. Nước mắt đã không còn rơi nữa, nhưng trong lòng Bảo Bình đã sớm đông cứng như băng. Đôi mắt cô nhìn trân trân về vô định, cả người đơ như khúc gỗ. Mất cả lúc, khoé môi cô mới mấp máy, bật ra hai chữ.

Ba ơi...

---------------------------------------------------------------------------------------------------

P/S: Hôm trước ở Page Truyện 12 chòm sao Confession, tớ đã đọc được một cfs ủng hộ fic Mưa của tớ. Vì một số lý do tớ không thể cmt trên page được. Đọc được cfs của cậu, tớ rất vui! Cảm ơn cậu rất nhiều vì đã ủng hộ cho truyện nhé ^^

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [12 Chòm Sao] Tiếng Mưa Rơi, truyện [12 Chòm Sao] Tiếng Mưa Rơi, đọc truyện [12 Chòm Sao] Tiếng Mưa Rơi, [12 Chòm Sao] Tiếng Mưa Rơi full, [12 Chòm Sao] Tiếng Mưa Rơi chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top