12 Chòm Sao: Độc Chiếm

Chương 52: 51


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện 12 Chòm Sao: Độc Chiếm

" Anh bịt mắt em lại rồi. Em có đang thấy gì không? "

" Thế giới một màu đen. "

" Giờ thì em biết rồi đấy. Thế giới của anh cũng sẽ đầy màu đen như vậy nếu thiếu đi em..."

~*~

Bầu trời thật chướng mắt, thời tiết thật đáng ghét, ngay cả đoạn đường phủ ngập tuyết này cũng dài lê thê đến kinh khủng. Cự Giải chậm rãi lê chân mình về phía trước, hắn cứ một mực yên tĩnh như thế mà vừa đi vừa khó chịu oán thầm tại sao đêm nay lại dài đến vậy, hắn cứ đi, đi mãi, cũng chẳng biết qua mất bao lâu rồi , bản thân vẫn chỉ chới với tại chỗ, trước mắt Cự Giải lúc này là một khúc cua bằng phẳng, chỉ cần hắn đi hết khúc cua đó là đã về đến nhà, thế nhưng cũng chính tại địa điểm đó, lại làm cho hắn nhớ lại một điều.

Hắn từng điên cuồng bỏ chạy, bỏ chạy làm gì ư? ha ha. Oán giận mà cười, Cự Giải vươn bàn tay của mình đến trước mặt mà chăm chú nhìn, ngày hôm đó, người con gái mà hắn yêu nhất vì hắn mà sống dở chết dở, lần đầu tiên hắn có cảm giác như trái tim bị dập mất một nửa, hắn phẫn nộ truy sát tên đã gây ra điều đó cho cô ấy, ngờ đâu kẻ chủ mưu lại là Ares Helsing, việc dụ hắn đến nhà kho ở ngoại ô thành phố, thủ tiêu tên bắn tỉa, tất cả đều nằm trong kế hoạch của tên tóc dài đáng ghét kia, tiếp theo Thiên Bình chẳng biết đã sắp đặt những gì, lại dùng chính thân mình mà che đậy cho hắn, hắn hạ mình quỳ gối trước cả gia tộc mà hắn từng nghĩ sẽ mãi chỉ là đối tượng làm ăn không hơn không kém, nhưng dường như, tất cả những gì mà hắn trải qua. Chưa có một cái nào gọi là chân thật.


Thiên Bình cứu hắn, gia tộc Louis cứu hắn, tất cả đều chỉ muốn một điều.

SAU NÀY VỊ GIÁM ĐỐC TRẺ TUỔI KIA CHẮC CHẮN SẼ VỀ PHE CHÚNG TA, BỞI VÌ. HẮN NỢ CHÚNG TA.

Cuối cùng, cũng đến nơi.

Dinh thự từng là một trong những nơi ở cao cấp nhất của thương nhân Paris, vậy mà chỉ trong một đêm, liền bị niêm phong bởi những giải vàng lộn xộn xấu xí, tiến gần đến cửa chính, nơi đó vẫn còn dính lại máu người đã khô hơn một tháng qua. Cự Giải là người rõ hơn ai hết, huyết này chính là của người thân cận hắn nhất, đầu bị cắt lìa lủng lẳng treo trên một nhành cây, đôi mắt tội nghiệp vẫn luôn trừng hắn trong mỗi giấc mơ như nhắc nhở hắn rằng.

" Cậu chủ... những thứ trước mắt đôi khi lại không hề hoàn hảo như chúng ta vẫn nghĩ "

Tại sao lúc đó hắn không nhận ra.


" Viên đạn đó ta dùng để đặt cược, à không đúng, ta dùng nó để mua chuộc cái thứ tình yêu rẻ tiền của ngươi "

Tại sao hắn lại ngu muội như thế.

Gió lạnh xuyên qua mái tóc từng được hắn rất chăm chút nay lại phất phơ chẳng hề có một chút trật tự nào. Ánh mắt nhạt nhòa của Cự Giải lúc này chân thực một nửa chính là bi thương. Dùng tay xé đi từng dải vàng một, từng cái từng cái cứ thế mà nhẹ nhàng rơi xuống, cũng chỉ cần một cái đẩy nhẹ, cánh cửa liền mở ra. Ngay tức thì một làn khói trắng mờ nhạt như oan hồn của hàng chục người dưới trướng hắn ủy khuất mà kêu gào rằng " Cậu chủ ơi, chúng tôi chết thảm quá "

Đúng, thật sự là rất thảm.

Ngày hôm đó, từ trên cầu thang cho đến tận cổng biệt thự, nào là tay, nào là chân, nào là não, nào là nội tạng. Mọi thứ đều được người con gái đó phân loại ra, mỗi thứ một nơi,mỗi nơi đều là máu thịt đang còn hơi thở, ghê tởm đến mức hắn chỉ muốn nôn hết toàn bộ dạ dày của mình ra ngoài.


Bước qua bàn ăn loang lổ máu tươi, đặt chân nhẹ nhàng lên bậc cầu thang, trái tim Cự Giải hiện tại chỉ muốn ngừng đập tại chỗ. Vì cớ gì hắn lại tin tưởng cô đến như thế, vì một viên đạn, vì một lần cô ta đặt cược chính mình sao? hay vì hắn đã quá yêu người con gái đó.

Làm quái gì có người con gái nào ngây thơ đến vậy, không thể phân biệt nổi trà sữa và cà phê, luôn thút thít trong lồng ngực hắn, luôn ngu ngơ để người khác chạm vào mình. Trên đời làm quái gì có ai trong sáng đến như thế. Vậy mà...

Trên đời, lại có một kẻ dùng cả đời để chiến đấu trên thương trường như hắn, lại bị lọt vào một cái bẫy mà chính hắn cũng sẽ chẳng bao giờ ngờ tới được.

" Nếu như anh nói, anh muốn trói em lại bên cạnh anh suốt cuộc đời này thì sao đây?'
" Thì em sẽ ở bên cạnh anh mãi mãi "

Rầm..!!!

Nắm tay mạnh bạo đánh mạnh vào tường, Cự Giải nghiến chặt răng. Chết tiệt, đừng nhớ nữa, quên đi.

" Song Tử "

" Vâng "

Tại sao? lại thêm một cú đánh nữa, mu bàn tay nào đó đã sắp sửa rách nát luôn rồi..

" Em sẽ mãi là em như vậy đúng không?"

" Vâng "

Lừa dối, tại sao em có thể tàn nhẫn với tôi như thế. Điên cuồng dùng tay trần đánh liên tiếp vào tường, để đến khi từng đốt rồi lại từng đốt, dập nát đến muốn gãy ra. Cự Giải mới gào lên, giống như nộ khí uất nghẹn vốn chẳng biết sẽ như thế nào nếu không thể phát tiết ra ngoài, hắn sẽ tẩu hỏa nhập ma mất, tại sao lại đến nông nỗi này, chẳng phải em đã hứa với tôi như vậy sao? chẳng phải em đã hứa rằng em sẽ bên cạnh tôi suốt đời sao.

Song Tử à Song Tử... tôi chắc chắn, sẽ bắt em phải trả giá, bắt em lại hối hận khi đó không gϊếŧ chết tôi, tôi sẽ cho em biết, ai mới thật sự là người bị lọt bẫy.
Em chờ đấy...!

.

Song Tử..!!!

Song Tử..!!!

" SONG TỬ "

" AAAA" Hoảng hốt bật dậy từ trên giường, người đầu tiên đập vào mắt cô chính là Red đang một bộ dạng lo lắng. Nhíu chặt mày nhìn em mình khuôn mặt đã ướt đẫm mồ hôi còn đang ôm ngực mà thở gấp gáp.

" Em sao vậy?"

Vừa nãy là gì? Song Tử bấu chặt lấy vết sẹo sát tim của mình mà tự hỏi, cô nghe có người gọi tên cô, đòi gϊếŧ chết cô, thống hận cô. Đồng dạng cái vết thương này lại nhói lên càng lúc càng dữ tợn, sẽ không phải là điềm báo gì đấy chứ,

" Không sao, em không sao."

Đỡ cô nằm xuống, Red xoa xoa mái đầu màu tím nhàn nhạt đó một cái, liền thở ra " Đừng làm chị sợ như thế, mau ngủ đi. Em nên nhớ, hai ngày nữa là em phải làm nhiệm vụ rồi đấy "

" ... " Giấc mơ đó thật đáng sợ.

" Gem, em làm được không?" Red cũng đơn giản mà nằm xuống bên cạnh, vòng tay qua ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé đang run lẩy bẩy của em gái mình mà hỏi.
" Chuyện gì?"

" Gϊếŧ Xử Nữ "

Cái này còn phải hỏi sao? nếu như không làm được cũng phải cố mà làm cho được, chỉ cần có bất kì một sơ hở nào, cô chắc chắn sẽ ra tay, cho dù đó có là ai đi chăng nữa.

~*~

Sau đêm hôm đó, Cự Giải trở về biệt thự gia tộc Louis, gặp lại Thiên Bình cùng Sư Tử, mọi sự đều diễn ra rất tốt đẹp ngoại trừ việc tên đại thiếu gia ngả ngớn càn rỡ nào đó dường như đã quay trở lại con người khi trước, này cái vẻ mặt nham nhở kia, còn có cái cách ăn mặc phóng khoáng đến trơ trẽn ấy nữa, ngay đến cả điệu cười cũng khó diễn tả đến lạ lùng, giống như trước mặt hắn chính là Thiên Bình nhưng hình như cũng không phải là Thiên Bình.

" Anh có thể không cười không?" Đang gắp vào bát một miếng thịt, Cự Giải giật giật khóe miệng mà nhìn Thiên Bình phía đối diện, bên cạnh là Sư Tử cùng Bạch Dương, còn có quản gia Ted chẳng buồn bận tâm mà yên lặng ăn cơm. Ha, cái cảm giác này trông thật giống cái khoảnh khắc ngày trước nhường nào.
Tất cả bọn họ quây lại thành một vòng tròn chờ đợi nguyên hai tiếng đồng hồ, có trời mới biết lúc đó Cự Giải đã mê mẩn vẻ đẹp của công nương Anh quốc ra sao, còn có khuôn mặt chết người của Bảo Bình nữa, thật sự rất là hòa nhã. Nhịn không được cười nhạt một tiếng, Cự Giải lúc này mới nhận ra, hiện tại dường như mọi người đều không đông đủ thì phải.

Việc Bảo Bình ở lại Anh quốc, hắn biết. Còn Thiên Yết?

" Y đâu?"

Chỉ một câu nói, không gian yên bình đột nhiên trở nên đột ngột không một ai phản ứng, đặc biệt là Bạch Dương, từ tốn mà buông bát đũa xuống liền đứng lên " Em xin phép "

Hả? chuyện gì vậy? Cự Giải ngơ ngẩn còn chưa hiểu chuyện gì thì phía xa, một đứa nhóc tầm mười sáu tuổi trên tay cầm một phong bì đi tới. Thiên Bình xoay người mỉm cười nhìn cô. Turt lườm hắn một cái, không nhanh không chậm đặt phong bì lên bàn, kiêu kì nói
" Tối nay, hai toán người một ở phía Nam gần sát đại lộ Champs Elysees một ở phía Bắc bên rìa ngoại ô danh xưng là ' Đại đội S ' cùng " Xích quỷ " sẽ cùng nhau tới nơi giao dịch thường ngày của chúng ta, đây là toàn bộ ảnh chụp "

" AL ????" Cự Giải trợn mắt nhìn Turt, lại vô tình mà buột miệng nói ra, chẳng ngờ đâu lại nhận được cái trừng mắt lạnh rét của cô nhóc trước mắt kia dọa cho ngây người. Khuôn mặt hoàn toàn giống, chẳng qua so với Al thì nữ tính hơn nhiêu, rõ rồi, có đui cũng thấy cái người trước mắt có vật tượng trưng cho giới tính nha, đã thế, còn có điệu bộ hệt như mỗi lần Al làm việc, chẳng lẽ đây là.

" Cứ nghĩ nó là Al cũng chẳng sao " Thiên Bình vừa cười vừa xé mở phong bì, thỉnh thoảng lại liếc nhìn bóng dáng Turt ở phía xa, liền trầm ngâm không nói gì.
Bên trong toàn bộ đều là ảnh chụp những tên tai to mặt lớn, có kẻ còn xăm hình quanh đầu mình như muốn dọa chết kẻ khác, một bên lại áo vest lịch sự cùng vali như những thương nhân thành đạt, thế nhưng trong thế giới ngầm không ai là không biết, tất cả đều chỉ là ngụy trang.

Đứng lên, một bước đi tới bên cạnh Thiên Bình mà cúi người nhìn vào một bức ảnh trong số tất cả chúng, Cự Giải nhẹ giọng " Là Mafia sao?"

" Đúng vậy " Suốt một buổi ăn cơm, mãi cho đến tận bây giờ, quản gia Ted vốn dĩ yên lặng này khàn giọng đáp lại " Đại đội S trước đó từng là một toán người ở trong quân đội Nga , sau khi trận đánh liên bang ở biên giới nước Nga cùng Ukaine chấm dứt, bọn chúng được chính phủ gửi về quê hương, kẻ trầm cảm, người điên loạn, tất cả bọn chúng đều sa chân vào ma túy cùng các tổ chức mua bán súng ống lậu ở chợ đen, trùng hợp thay một lần Sư Tử thiếu gia không biết vì nguyên nhân gì đã đánh chết một gã trong tổ chức đó, không chỉ thế, cậu ấy còn chính tay mình hỏa thiêu cả khu chợ đen của bọn chúng "
Sư Tử vốn đang bình tĩnh nhai cơm thì không khỏi ho lên sặc sụa, cái quái gì chứ? cái lũ chết tiệt đó đến để tìm cậu sao? Đặt mạnh bát cơm xuống, Sư Tử trừng mắt nhìn quản gia Ted phía trước một cái " Thì sao?"

Dùng khăn lau trước ngực nhẹ nhàng chấm chấm quanh miệng mình, quản gia Ted liếc mắt về phía Thiên Bình đang lặng yên nhìn hai người họ, ý tứ muốn nhắc nhở rằng đại thiếu gia cậu tốt hơn hết nên nói rõ với cậu út đi. Nhếch môi cười lạnh, Thiên Bình xếp gọn lại đống ảnh được Turt chụp rồi đặt vào phong bì, cũng rất phóng khoáng mà ném nó vào thùng rác ngay trước mắt tất cả mọi người.

" Sau khi nghe tin chúng ta bị FBI tóm, bọn chúng ắt hẳn đã không còn muốn ngồi yên nữa, dù sao thì cừu nhân của gia tộc chúng ta không phải là ít, để chờ đợi được cơ hội ngàn năm có một này, bọn chúng có lẽ đã rất là kiên trì "
Cự Giải chậm rãi gật đầu, ngược lại Sư Tử có chút nóng nảy đứng lên " Cho dù có bao nhiêu đi nữa, em cũng sẽ chém chết từng thằng từng thằng một "

Dám động vào gia đình cậu, dám đe dọa gia đình cậu, dám thách thức gia đình cậu. Cậu tuyệt đối không bao giờ tha thứ.

Quay đầu nhìn bóng dáng Sử Tử bỏ đi ngày càng xa, Cự Giải có chút không được tự nhiên đi về chỗ ngồi của mình, vừa kéo ghế vừa mấp máy môi " Cậu ta ổn không vậy?"

" A.. có lẽ là không " Thiên Bình gắp một miếng thịt, cho vào miệng mình mà nhai nhai. Cái khoảnh khắc nó nhìn thấy Kim Ngưu ác liệt đứng trước mặt mình với thân phận khác, đối đầu với nó, dùng Bạch Dương uy hiếp nó, thậm chí còn muốn gϊếŧ chết Bạch Dương. Có lẽ từ cái thời khắc đó, em trai hắn đã thay đổi. Phải, chính là hoàn toàn thay đổi.
Rũ mắt nhìn đĩa thức ăn vốn chẳng bớt đi được chừng nào trên bàn, Cự Giải biết sẽ rất sớm thôi, cuộc chiến giữa gia tộc Louis cùng gã Bennadic kia sẽ nổ ra, nếu như nói đó đơn thuần chỉ là trả thù thì là không phải, hơn cả thế. Nó chính là cuộc chiến độc chiếm lại những thứ vốn dĩ ngay từ đầu đã thuộc về bản thân mình. " Vậy còn Thiên Yết ?"

Một cuộc chiến chắc chắn sẽ chỉ tràn ngập máu và nước mắt... được bao quanh bởi hai gam màu đen và trắng.

" Y đâu ?"

Chiếc nĩa giữ chặt lấy miếng thịt bò béo ngậy, Cự Giải vừa dùng dao cắt vừa cúi đầu hít hà mùi thơm nóng cháy của nó, vô thức hỏi. Mỉm cười nhìn hắn, Thiên Bình nâng lên ly rượu vang đỏ tươi như huyết mà đong đưa, cũng vô thức mà trả lời. " Bất kì chỗ nào đó trong thành phố này "

...

Sư Tử sau khi trở về phòng, ngay lập tức trông thấy Bạch Dương đang đứng trước bàn trà pha nước. Liếc mắt nhìn thấy cậu đẩy cửa đi vào, cô mỉm cười xem như chào hỏi một tiếng, vẫn cứ gượng gạo như vậy. Không nói gì, bước về phía tủ dưới gầm giường, Sư Tử liền lôi ra một túi đen xách để lên bàn, cũng không để ý tới cặp mắt tò mò của ai kia, nhẹ kéo mở nó ra. Bên trong không gì khác ngoài súng bắn nhỏ có to có. Trợn mắt nhìn cậu cầm lên một khẩu súng săn mà thử độ nặng nhẹ cùng kéo cò. Bạch Dương không khỏi khó chịu mà nhíu mày. " Thiếu gia, cậu định tham gia cùng đại thiếu gia đi gặp mặt lũ mafia kia sao?"
" Có gì không được à?" Sư Tử sau khi thử xong một khẩu súng săn liền vung tay xoay xoay cán dao hai lưỡi do mình tự chế, lơ đãng hỏi ai kia một câu.

Đặt ca nước xuống, Bạch Dương hai bước thành một đi về phía bàn trà giật mạnh con dao cùng khẩu súng để vào túi, khó khăn khóa chúng lại, đỏ mắt trừng cậu " Tay chân cậu còn chưa thật sự khỏi hẳn, mới đi lại được vài cái liền muốn tiếp tục chết?"

Hừ cười, Sư Tử trong một thoáng liền cảm thấy thái độ lo lắng của cô thật chán ghét, cậu chưa đến mức vô dụng như thế " Vậy tôi phải làm gì? ngồi ở nhà nhìn anh trai mình tàn sát ngoài kia sao?"

Bạch Dương ngây người đối lại cặp mắt rực cháy đáng sợ kia, cũng không biết nên nói gì cho phải. Chỉ là cô lo lắng cho cậu ấy mà thôi. Sao lại nổi giận rồi.

" Tôi đã từng nhìn em bị chính Kim Ngưu hại cho suýt chết, tôi từng nhìn thấy Al chết trước mắt mình. Tôi cũng đã nhìn thấy Thiên Bình nằm khóc như một đứa trẻ, nhìn thấy Thiên Yết tàn nhẫn đến thương tâm. Em nói tôi đến mức này vẫn chỉ có thể ngồi một chỗ thôi sao?"
Miễn cưỡng lắc mạnh đầu, Bạch Dương cắn chặt môi mà run giọng gào lên " Thiên Yết thiếu gia không hề tàn nhẫn, tại sao cứ một người rồi lại một người liên tục nói ngài ấy như thế?"

Bật cười xót xa, Sư Tử vươn tay xoa xoa mái đầu của mình. Cậu còn chưa kịp nói cái gì nha, vì sao trong câu nói chứa rất nhiều ý tứ của cậu vào tai cô lại chỉ có mình Thiên Yết là được chú ý? Điều đó khiến cho cậu vô cùng tức giận, thật sự cực kì tức giận " Thiên Yết, Thiên Yết, Thiên Yết... con mẹ nó trong đầu em chỉ có mỗi anh ấy thôi sao?"

" Thiếu gia?"

Bực bội đạp mạnh bàn trà một cái, Sư Tử tiến tới nắm chặt lấy cổ tay Bạch Dương một đường kéo thẳng cô vào phòng, Bạch Dương biết cậu lôi cô đi đâu, liền hoảng hốt mà giãy dụa muốn bỏ trốn. Nộ hỏa bỗng chốc phát tán khắp toàn thân, Sư Tử xoay người liền một tay đã ôm trọn cô bế lên, dùng chân đá mạnh cánh cửa đang được khép hờ phía trước một cái, nghiến răng nghiến lợi nói " Em giãy cái gì? tôi cũng không phải mang em đi gϊếŧ "
" Thả ra, thả tôi ra "

Bạch Dương điên cuồng quẫy đạp, hết đấm rồi đá tay đá chân cậu nhưng đều chẳng hề gì đối với một Sư Tử đang bị lửa giận che mắt, một đường ném hẳn cô lên giường, Sư Tử cúi người tức khắc mạnh bạo hôn xuống, thành công nuốt trọn đi tiếng la ầm ĩ của người nọ, hai tay kìm chặt lấy cổ tay cô không cho phép động đậy, Bạch Dương cứ vậy mà bị cậu chiếm tiện nghi còn hung hăn cắn cô.

" Bạch Dương, em là của tôi "

Nước mắt từng giọt rơi xuống, Bạch Dương nhìn cậu mà nức nở khóc nấc lên, điều đó chẳng mấy chốc khiến cho Sư Tử trở nên khổ sở buông cô ra, trong cái không gian nồng nặc sự cam chịu cùng ẩn nhẫn này, Sư Tử biết bản thân sớm đã chẳng còn có thể ép buộc cô được nữa rồi, trượt ngồi hẳn xuống bên thành giường mà thở dài. " Đúng nhỉ, Thiên Yết cho dù có tàn nhẫn, cũng sẽ không cưỡng ép em như thế đúng không?"
" Y không tàn nhẫn, Thiên Yết thiếu gia không hề tàn nhẫn, âu cũng là do y bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Cho nên mọi hành động của y đều trở nên máu lạnh như thế, tâm y không vậy mà, thật sự đừng tổn thương tới y " Vùi đầu vào hai chân mình mà hét lên, Bạch Dương lúc này hoàn toàn không hề nhìn thấy biểu tình kinh hãi của Sư Tử bên cạnh, cho dù thấy, cô cũng chẳng mấy bận tâm nữa đâu.

" Rối loạn ám ảnh cưỡng chế?"

Sư Tử không biết, cậu không hề biết về chuyện đó? Ở cái gia đình này, rốt cuộc có bao nhiêu bí mật mà cậu còn chưa tỏ?

Đúng vậy, tất cả đều là do lão gia hại, trước đây từ rất lâu, lúc y chỉ vừa mới tròn mười tuổi liền bị người chôn sống bên dưới lòng đất hai ngày, không ăn không uống, y chỉ có thể thở qua ống nhỏ được lão gia đục ra từ bên trên. Lý do có lẽ bởi vì y không chịu nổi những bài luyện tập khắc nghiệt từ cha mình. Ngay sau lần đó, phu nhân cũng chẳng rõ vì lý do gì liền bỏ bọn họ mà đi. Mặc dù lão gia từng nói bà ấy muốn trở về quê hương của mình. Bạch Dương còn nhớ rất rõ, quản gia Ted đã từng nói dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng.
Y sợ hãi bị cô lập, sợ hãi bị bỏ rơi, cho nên mỗi một người y cho là quan trọng y đều xăm ấn kí của mình lên người đó, không được ai động vào, cũng không được ai chạm đến. Y sống trong trạng thái lãnh liệt lúc nào cũng lo sợ rằng, liệu ngày mai người này có bỏ y mà đi hay không? người kia có âm thầm nhốt y lại hay không? Hơn hai mươi năm qua y sống, mà chẳng thể đêm nào ngủ ngon, thiếu gia của tôi, y rõ ràng là rất đáng thương.

" Con người đó, nếu như không có ai để bám víu... chắc chắn sẽ chết. Chắc chắn y sẽ chết "

...

Lại một ngày nữa trôi qua, bầu trời một màu xám xịt nay nhường lại cho màn đêm u tối lạnh lẽo, thành phố hoa lệ đơn bạc giữa dòng người ồ ồ đi lại một nơi lại một nơi thắp lên ánh sáng xinh đẹp, những tiếng nói tiếng cười rôm rả thi nhau quyện vào trộn thành một đợt sóng âm rối tinh rối mù. Đối diện tại một góc đường nhỏ bé, nơi có biển hiệu " Bác sĩ tâm lí Joe " đang lúc lắc đung đưa theo ngọn gió trời bất định. Phía trên cửa sổ, một đôi mắt đen đặc sâu hun hút đang nhìn chằm chằm chiếc xe Benz màu đen bóng loáng từ phía xa đi lại, chớp nhẹ đôi mắt thờ ơ của mình , chàng trai với vẻ ngoài yêu dị của mình chẳng buồn quan tâm mà kéo mạnh lại rèm che cửa, xoay người vào bên trong.
" Cũng hơn hai ngày cậu ở đây rồi thiếu gia, cậu tính không trở về hay sao?"

Giọng nói nữ tính quyến rũ hệt như thân hình nóng bỏng của cô gái với ba vòng cân đối trước mắt, nhếch đôi môi đỏ mọng cười cười mà nhìn Thiên Yết đang tập trung vào chấm đỏ trên màn hình điện thoại phía trước. Rút ra một điếu thuốc lá cho vào miệng mình, Joe bĩu môi.

" Cậu càng làm như vậy, cô ta sẽ lại càng căm ghét cậu "

Nghe đến hai từ căm ghét, khóe mắt Thiên Yết chợt run lên một cái, trong một khoảng thời gian y từng ngầm cho rằng nếu như Ma Kết vẫn hận y vậy cứ để cô ấy hận, hận sẽ đuổi theo y, sẽ không bao giờ lãng quên y, một ngày nào đó không còn xa, y sẽ chỉ ngồi chờ cô đến trước mặt mình.

" Tôi đã cấy một con chíp định vị siêu nhỏ vào nơi tôi vẽ lên hình xăm đó ." Và cũng chính vì thế, cho nên Ma Kết có chạy đi bao xa, thậm chí lên thiên đường hay xuống địa ngục, cô cũng không bao giờ thoát khỏi vòng tay y. Hình xăm ma quỷ đúng là hình xăm ma quỷ, bởi vì y là linh hồn còn cô là thể xác. Chúng ta, đâu thể rời xa nhau.
Lắc nhẹ đầu, Joe hai bước tiến về phía trước chống nạnh nhìn Thiên Yết, cô rít một hơi thuốc rồi cúi người thổi mạnh vào khuôn mặt lạnh tanh đó, chính xác sau đó, đôi mắt kia đã bừng bừng sát ý mà nhìn cô, cười cười đáp lại, Joe nhìn chấm đỏ đang nhấp nháy bên trên bản đồ điện tử kia, liền vu vơ nói.

" Cậu sẽ ôm cô ấy chứ?"

"..." Ôm?

" Cho dù cô ấy có dùng súng chĩa thẳng vào đầu cậu mà bóp cò, tại sao cậu không ôm cô ấy rồi nói rằng ' Tôi xin lỗi " hửm?"

Như thế chẳng phải là quá tình cảm rồi sao? Thiên Yết ngây ngốc nhìn Joe, Joe gật đầu ý bảo rằng y nên làm như thế. Y nên như thế sao? nếu y như thế, y có thể giữ nổi cô ấy ở lại không? hay lại giống như lúc đó, y không thể dùng nước mắt để giữ mẹ mình ở lại, Thiên Bình không thể dùng trái tim để khiến cho người con gái anh ta yêu thấu hiểu, Cự Giải cũng vậy không phải sao. Dùng tình cảm để cứu lấy tình cảm, thật quá vô vọng.
Chi bằng, dùng những cách thức tàn ác nhất để cưỡng ép người đó bên cạnh mình, xem ra vẫn là cách mà y cảm thấy an tâm nhất. Liệu rằng, cái đoạn tình cảm tưởng chừng như vô vọng này, có khi nào sẽ le lói một điểm sáng, Joe buồn bã nhìn bóng hình đơn độc kia bước ra khỏi phòng mình mà trái tim cứ như bị thắt lại, cô là bác sĩ tâm lí của y, nếu như không phải quá mức bế tắc, y sẽ không đến gặp cô. Joe còn nhớ rất rõ ngày hôm đó y mang cả một núi tang thương đến mà nói rằng.

" Ta sai ở đâu?"

Y không sai, chẳng qua cuộc sống đối với y không đúng mà thôi.

Có điều, Joe lại không hề biết được rằng hiện tại chính là lần cuối cùng cô có thể nhìn thấy bóng dáng đó, cho mãi đến tận rất lâu về sau cô đều sẽ không còn thấy y nữa.

Không một lần nào nữa.

Mùa đông đang dần dà trôi qua, hình như sinh nhật y cũng sắp sửa đến gần rồi thì phải. Thiên Yết rảo bước xuống khỏi bậc cầu thang tràn ngập tuyết trắng, khoác lên mình chiếc áo dạ đen mỏng manh, y chậm rãi nâng mắt mình nhìn về phía người đàn ông một bộ dáng chờ đợi, khoanh tay dựa vào cửa kính xe trước mặt, liền không mấy thỏa hiệp mà dừng bước, hai người cứ vậy mà chăm chú nhìn nhau một lúc.
Bóng đèn le lói treo phía đỉnh đầu bâng quơ rọi xuống cánh mũi thẳng tắp đang nhấp nhô của hai người như những kiệt tác tinh xảo của tạo hóa, hoàn mỹ nhưng vô cùng quạnh quẽ. Nhấc chân đi về phía trước hai bước hòng muốn rút ngắn khoảng cách giữa mình và Thiên Yết, Thiên Bình tiêu sái hít nhẹ một hơi thật dài.

" Em vẫn không thể từ bỏ sao? "

Thâm trầm không nói gì, Thiên Yết diện vô biểu tình mà nhìn thẳng vào Thiên Bình đang nói phía trước, tuy im lặng nhưng hàn ý trong mắt y lại chẳng hề kiêng kị mà bắn ra, hướng anh trai mình mà thị uy.

Hắn biết, bản thân mình không có tư cách để đề nghị nó từ bỏ, vì bởi lẽ ngay cả chính hắn còn không thể làm được thì lấy cái quyền gì yêu cầu Thiên Yết phải làm.

" Trước khi trở về Pháp, tay chân của chúng ta sớm đã lần theo Bennadic, em biết đấy, hắn ta sớm đã lợi dụng cô ta để thủ tiêu em. Cho nên, tỉnh táo vào, Thiên Yết "
Hừ lạnh một tiếng, y ngang nhiên bước qua Thiên Bình mà chui vào trong xe chẳng nói gì, thở ra một hơi, Thiên Bình cười gượng gạo cũng xoay người bước lên mà nhìn chằm chằm vào y, sau đó xe lập tức rồ ga mà chạy, dựa đầu vào thành ghế mà chăm chút nhìn em trai mình, hắn đột nhiên có một loại xúc động muốn vò vò cái đầu lạnh tanh đó, lại vô thức mà tự giễu.

" Yêu một người vốn rất đau khổ, yêu phải một người không yêu mình, có phải sẽ càng đau đớn hay không?"

Cho dù là vậy, y vẫn muốn trói buộc người con gái đó vào bên cạnh mình, muốn cô dựa vào y mà sống, muốn cô nếu thiếu y sẽ chết rất thảm hại, cô là của y, Ma Kết ngoài Thiên Yết ra thì không thể thuộc về người nào khác.

Tuyết trắng như những giọt lệ đã hóa đá từ thiên đường chậm rãi chảy xuống. Thiên Bình nghiêng mắt nhìn ra khung cảnh rực sáng bên ngoài cửa kính xe mà rằng " Cô gái đó, sớm đã bán linh hồn cho ác quỷ rồi "
Cô ta, đã đi một bước mà không một ai có thể theo kịp, người con gái trong lòng chỉ chứa toàn thù hận đó.

" Cho dù là ác quỷ, cũng chỉ có thể là ác quỷ của một mình Thiên Yết - là tôi "

~*~

Ác quỷ, như thế nào mới thật sự chân chính được gọi là ác ủy?

Ma Kết không biết, cô không thể phân biệt được đâu là tốt, đâu là xấu. Cái gì mới thật sự là tốt, cái gì mới thật sự là xấu? Gϊếŧ một người liền được xem như là kẻ xấu, vậy người tốt thì lại được quyền gϊếŧ chết người xấu sao? Chẳng phải đều rất giống nhau hay sao? Người xấu gϊếŧ người tốt, người tốt gϊếŧ người xấu để trả thù cho một người tốt khác, rồi sẽ thêm một người xấu khác lại tiếp tục gϊếŧ người tốt kia để trả thù cho người xấu đã ngã xuống. Vậy rốt cuộc, ai mới là người tốt? ai mới là người xấu?
Hay đơn giả, tất cả chúng ta vốn dĩ đều chẳng ai tốt đẹp.

Trong bóng tối, một đôi mắt sắc đỏ lạnh lẽo như hồn ma đang ám ảnh soi rọi trong một góc của căn phòng không có lấy một chút ánh sáng nào. Cô gái với mái tóc trắng bạc ngắn đến cằm yêu dã mà ngồi trước chiếc gương mờ nhạt soi rọi phản chiếu cái dung nhan xa lạ vào bên trong nó. Ma Kết vươn lên bàn tay chạm nhẹ vào mặt mình, vẫn là nó, nhưng không còn một chút xúc cảm đặc biệt nào, mái tóc màu đen thường ngày nay được cắt ngắn đến tận miệng mình, không còn nhu hòa nữa, không còn bình yên nữa. Sau đêm S chết, tâm cô cũng chính thức đóng cửa luôn rồi.

Quằn quại trong hố sâu nội tâm đang bị giằng xé đến tan nát, Ma Kết biết bản thân nếu như chọn trả thù thì chết chóc là điều không thể tránh khỏi, nếu như sau này, vào một tình huống oái ăm nào đó, cô bắt buộc phải gặp lại Nhân Mã, gϊếŧ chết nó, liệu cô có làm được không? Ma Kết có làm nổi không?
Tất nhiên... là cô làm được.!

" Có thích diện mạo mới này không?"

Giọng nói càn rỡ như lệ quỷ ngoi lên từ bên dưới âm phủ chẳng rõ từ bao giờ mà vang lên ngay bên cạnh, cảm giác được bàn tay người nọ đang vuốt ve mái tóc của mình, Ma Kết cũng chỉ có thể nghiêng đầu mà thoáng nhìn hắn, Bennadic cười lạnh, vô cùng thỏa mãn với những gì mà mình tạo ra.

" Mái tóc màu trắng.."

" Đôi môi màu đỏ "

" Kính áp tròng màu đỏ.."

" Máu tươi màu đỏ... haha "

Ma Kết tĩnh lặng đứng dậy, không một chút cảm xúc mà khẽ khàng cất giọng " Tôi đã sẵn sàng "

Thanh âm trầm thấp đơn nhẹ đến nỗi người đối diện phải căng tai ra mới có thể thấu triệt hết thảy mọi bi phẫn trong đó. Hệt như một sát nhân chẳng hề có trái tim, ngay cả câu nói phát ra của cô cũng không hề có một chút biên độ đáng kể nào.
" Vậy đi thôi, chúng ta cùng đến gặp nữ hoàng nào "

Cuối cùng, bông hoa đó cũng đã tỏa ra một mùi hương chết chóc rồi. Ngươi liệu có mong chờ hay không? Thiên Yết

~*~

Thời gian càng ngày càng gấp rút, mới chỉ vừa trải qua vài ngày tập luyện, nay Hắc Long Bang đã tập hợp người tại sảnh chính cùng thương thuyết với một toán người xăm trổ nào đó, đứng trước cổng chính, Nhân Mã nhíu mày vẫn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, trùng hợp thay Gum từ bên trong chạy đến, giống như là đang gấp lắm, hắn vác trên vai một cái túi to ném lên xe tải, sau đó phân phó đám người tài xế nói nói cái gì đó, sau lại hớt hải tính trở về, liền bị Nhân Mã tiến tới giữ lại.

" Gum "

Giật mình phát hiện được người đang tóm lấy áo mình là ai, Gum hoảng hốt kéo tay Nhân Mã tránh xa khỏi sảnh chính " Cô muốn chết sao? lão gia mà thấy cô bén mảng tới chỗ này, đảm bảo sẽ phanh thây cô đấy "
" Các ngươi đang âm mưu cái gì thế?" Nhân Mã bĩu môi tỏ vẻ ta cũng chẳng muốn chạm mặt lão già đó làm gì mà lườm lườm nguýt nguýt. Cô đơn giản chỉ là tò mò mà thôi.

Thở dài cười gượng một cái, Gum liền cúi người ghé vào tai cô mà nói nhỏ " Hắc Long bang đang muốn liên thủ cùng Xích quỷ, ngày mai sẽ giả danh thành người của Xích quỷ đi gặp mặt gia tộc Louis đấy "

Giả danh? Nhân Mã trừng lớn mắt. Gia tộc Louis sao? vậy có nghĩa là ngày mai, người gặp mặt gia tộc Louis sẽ không phải là Xích Qủy, mà chính là Hắc Long Bang giả trang thành sao. Nhân Mã kinh hãi không dám tin vào tai mình, tại sao Ares không nói gì với cô? Chẳng lẽ anh ấy tính không cho mình đi cùng sao? Gum trông thấy khuôn mặt lúc xanh lúc trắng của Nhân Mã thì không khỏi tự vấn, cô gái này giống như một con tắc kè hoa vậy.
" Vậy ngày mai, sẽ không chỉ đơn giản là đi gặp mặt thôi đúng không?"

Gật mạnh đầu, Gum biểu tình như muốn nói với Nhân Mã rằng, điều đó là dĩ nhiên. " Trên xe tải vừa nãy toàn bộ đều là bom "

Bom? Một xe tải lớn như thế? toàn là bom?

Bọn họ muốn tàn sát toàn bộ gia tộc Louis hay sao?

....

" Ares, Ares " Nhân Mã vừa mới đặt chân vào phòng thì miệng đã liên hồi gào thét tên chàng trai nào đó. Ngồi đọc tin tức trên ghế sofa cũng không được yên ổn, Ares liền nhíu mày lật sang trang khác, ậm ừ hắng giọng, cũng không buồn để ý đến bộ dạng đang thở gấp gáp của cô gái trước mắt là bao

" Em sao vậy?"

" Hắc long bang thật sự sẽ giả danh Xích quỷ sao?"

"..."

" Thật sự ngày mai sẽ tàn sát toàn bộ người bên trong gia tộc Louis sao?" Nhân Mã một bước tiến đến giật lấy tờ báo mà hắn đang cầm trên tay một mực ném đi, đối diện ánh mắt mình mà nhìn hắn chằm chằm. Ares mày nhíu lại càng thêm chặt, chẳng rõ vì sao cô lại biết được những chuyện này, thế như đó là việc trước sau gì cũng lộ tẩy mà thôi.
Bưng lên cốc trà uống một ngụm, Ares đơn giản hướng cô mà gật đầu " Đúng vậy "

" NHƯNG THIÊN BÌNH LÀ CỦA EM, EM MỚI LÀ NGƯỜI CHÍNH TAY SẼ Gϊếŧ HẮN "

Một từ người của em này nghe mới thật chướng tai làm sao, cho dù trong đầu cô gái này nghĩ về nó hoàn toàn khác, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không khó chịu, Ares thở ra một hơi thật dài liền tăng âm giọng lên một chút. " Tôi có nói rằng sẽ gϊếŧ Thiên Bình sao?"

" A?'

Nhân Mã giống như là bị thất thố, chột dạ mà mím mím môi, liền nhích ra xa khỏi Ares một khoảng khá xa, cúi người nhẹ giọng " Xin lỗi "

Mẹ kiếp, hắn thật sự không giỏi kiểm soát cơn điên của mình mà. Thế nhưng cô gái này cứ lần này đến lần khác, đều xem thường tính kiên nhẫn của hắn, có phải không cho cô một bài học, cô liền không an phận. " Ngồi xa như vậy làm gì? Tôi cũng đâu có ăn thịt em "
Biết thân biết phận mà nhích mông lại gần hơn, Nhân Mã chính là nhịn không được liền đề nghị " Em cũng muốn đi "

Quay đầu qua nhìn cô gái nói ra lời vô cùng kiên định ấy, Ares chẳng hiểu sao lại cảm thấy vô cùng bất an, hắn rất sợ hãi, nếu để cô đi lần này, còn có thể trở về bên cạnh hắn nữa không. Em lúc nào cũng chạy theo Thiên Bình, ngay cả khi căm thù nhất, đôi mắt đó vẫn không hề rời khỏi hắn. Tâm càng loạn thì hành động lại càng dở, em liệu có làm được không? gϊếŧ chết hắn hay bị hắn gϊếŧ chết? cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, em sẽ thắng hay thua? nếu em thua chẳng phải tôi cũng sẽ bị hủy diệt luôn hay sao.

Nếu em thua, chẳng phải tôi sẽ mất em mãi mãi sao?

Tôi liệu có thể, để em mạo hiểm như vậy.?!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: 12 Chòm Sao: Độc Chiếm, truyện 12 Chòm Sao: Độc Chiếm, đọc truyện 12 Chòm Sao: Độc Chiếm, 12 Chòm Sao: Độc Chiếm full, 12 Chòm Sao: Độc Chiếm chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top